CHƯƠNG 2195 Lâu như vậy không gặp, Huyền Diệp lại được Âu Dương Tư nuôi cho trắng trẻo bụ bẫm, nhìn thấy hai người thì cười toe toét, còn thỉnh thoảng vung vẩy bàn tay nhỏ bé của mình, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu. Âu Dương Tư biết mình không nỡ cũng phải buông tay. Anh ta hít sâu và giao Huyền Diệp ra. Trần Diễm An ôm anh ta. Còn Quý Hướng Không cũng ôm rất chặt và vỗ nhẹ vào vai Âu Dương Tư, thật sự rất cảm ơn anh ta. Sau khi bọn họ về nước, Giang Uyển Đình đã dẫn theo tài xế chờ sẵn ở sân bay. Một tháng bọn họ không ở nhà, bà ta cảm thấy vắng vẻ, cô đơn khó chịu. Quý Hướng Không có thể nói là mặt mày rạng rỡ, một tay ôm Trần Diễm An, tay kia lại ôm Giang Uyển Đình, đi về phía nhà họ Quý. Trong thời gian này, Quý thị phát triển không tốt, bởi Chủ tịch mới nhậm chức không giỏi kinh doanh, doanh thu hiện nay đang giảm mạnh, ngay cả giá cổ phần của công ty cũng liên tục giảm xuống. Quý Hướng Không nhân lúc hỗn loạn đã mua vào không ít cổ phần với giá thấp. Bây giờ bất kể là anh hay Trần Diễm An, hoặc là Giang Uyển Đình đều không giống trước kia. Mỗi người đều đã thay đổi, cũng học được cách lùi bước và nhân nhượng, đây chính là hạnh phúc lớn nhất. Về phần Quý thị bây giờ, đơn giản chỉ là vật trong túi của anh mà thôi. Anh dường như trở lại khoảng thời gian lần đầu kết hôn với cô, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn. Sau này, bọn họ sẽ càng hạnh phúc hơn, càng vui vẻ hơn, sẽ không phạm phải sai lầm nữa… Hạnh phúc, vừa vặn! Không mặn không nhạt, chính vì từng đau thương cho nên mới học được cách làm thế nào đối mặt với gia đình, đối mặt với sự nghiệp, đối mặt với trách nhiệm và nghĩa vụ. Bây giờ, nhà họ Quý luôn tràn ngập tiếng nói cười, hai người thỉnh thoảng sẽ dẫn Giang Uyển Đình đi du lịch cùng. Bất kể trước đây đã từng không vui thế nào, chỉ cần bây giờ có thể sống tốt là được rồi! Hạnh phúc thật ra rất đơn giản, không phức tạp, mở lòng, mỗi người lùi lại một bước, còn cho đối phương một không gian riêng, không nhiều không ít, vừa đủ… Có đôi lúc hiện thực chính là hiện thực, hôn nhân chính là hôn nhân, không liên quan gì đến chuyện cổ tích và trái tim của mình, còn có sự thật liên quan, sai lầm không nguy hiểm đến tính mạng thì có thể tha thứ, chỉ cần có thể sửa đổi, chỉ cần không để lại dấu ấn trong lòng bạn. Sau khi Thẩm Trạch Hy từ công ty trở về, anh rất là mệt mỏi. Hôm nay, hệ thống của công ty xảy ra vấn đề và thiếu sót, anh ở công ty bận đến bây giờ mới xong. “Chú hai, sao bây giờ chú mới về?” Huyên Huyên mặc áo ngắn tay và quần soóc, sạch sẽ gọn gàng, hai tay chống nạnh với vẻ chất vấn. Thẩm Trạch Hy mỉm cười, cảm thấy tất cả mệt mỏi trên người đều lập tức biến mất. Anh cúi người, dùng một tay ôm Huyên Huyên vào trong lòng: “Sao vậy, cháu nhớ chú hai à?” “Bây giờ chú về nhà càng lúc càng muộn, cháu thấy chắc là không làm việc đàng hoàng rồi!” Dáng vẻ bé giống như tiểu quỷ. Thẩm Trạch Hy hơi đau đầu, anh rất sợ tiểu tổ tông này. Bữa tối, Diệp Giai Nhi cho bảo bối nhỏ ăn, Thẩm Hoài Dương múc canh cho cô. Huyên Huyên rất thích ăn cà tím om nhưng lại kén ăn, rất ghét đậu cô ve trong đó, dùng đũa chọc chọc vào trong làm dầu mỡ bắn ra.