CHƯƠNG 2225 Mẹ anh ta căn bản không muốn lên tiếng, cứ yên lặng ngồi đó. Mà Lục Đông Thăng thì cảm thấy tình huống trước mắt rất phức tạp, không biết nên mở lời như thế nào. Ánh mắt Hạ Nhiên di chuyển giữa ba người, chờ mấy người có thể lên tiếng cho cô một đáp án và lời giải thích rõ ràng. Nhưng ba người không ai lên tiếng, từ đầu đến cuối luôn giữ im lặng, bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt. Một lát sau, Lục Đông Thăng đưa tay bắt lấy cổ tay Hạ Nhiên, muốn kéo cô ra ngoài. Nhưng Hạ Nhiên không chịu, dựa vào cái gì cô phải ra ngoài! Đôi mày nhíu lại, Lục Đông Thăng nắm chặt hơn: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” “Tại sao phải ra ngoài nói chuyện? Ở trong này không thể nói chuyện sao? Hôm nay chúng ta cứ đứng đây nói chuyện!” Hạ Nhiên đứng đó không đi, lẳng lặng chờ đợi. Khóe miệng Lục Đông Thăng giật giật, dùng sức mạnh, cứng rắn kéo cô ra khỏi phòng, trong lúc hai người xô đẩy lẫn nhau, hộp giữ nhiệt rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, cháo bên trong cũng văng hết ra ngoài. Cuối cùng, Hạ Nhiên vẫn bị anh ta cứng rắn kéo ra ngoài, mãi khi xuống dưới tầng mới buông ra. “Được, là anh muốn xuống tầng nói, bây giờ nói rõ ràng không sót chữ nào cho em!” “Vậy được, trước khi anh trả lời em, em trả lời anh trước, lúc trước anh bảo em lựa chọn, đáp án của em là gì?” Hạ Nhiên nhìn anh ta: “Muốn em từ bỏ Hạ Vũ! Chắc chắn không thể nào, đó là anh trai em!” “Vậy giữa chúng ta đã không còn gì để nói, em chỉ có thể lựa chọn anh ta hoặc anh, nếu lựa chọn anh ta rồi, vậy chuyện giữa chúng ta dừng lại ở đây.” Vẻ mặt Lục Đông Thăng rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa. “Anh không phải người như vậy! Trước kia anh đối xử với Hạ Vũ rất tốt, sao bây giờ lại đối xử với anh ấy như vậy.” Hạ Nhiên không tin. “Cũng bởi vì trước kia đối xử với anh ta rất tốt, đồng thời tốt lâu như vậy, cho nên đến bây giờ đã đủ rồi! Anh ta không phải người thân của Lục Đông Thăng anh, anh không có trách nhiệm và nghĩa vụ luôn chịu trách nhiệm với anh ta, anh không gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề này, cho nên cứ vậy đi.” Hạ Nhiên đã hoàn toàn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn anh ta: “Cô gái kia là ai?” Lục Đông Thăng không nói chuyện, im lặng. “Lốp dự phòng? Hay là bạn gái mới tìm được?” Anh ta không nói lời nào, Hạ Nhiên đã trả lời thay anh ta. Vẫn không nói lời nào, anh ta chỉ đứng đó như vậy. Nở nụ cười lạnh lùng, Hạ Nhiên đã hiểu rõ tất cả, trong tay phải cô vẫn cầm một chai nước khoáng, đưa tay nâng lên rồi hạ xuống, động tác nhanh gọn mà dứt khoát, thoáng cái đã đập lên trên đầu Lục Đông Thăng. Cô là người học võ, tất nhiên sức lực không nhỏ, lần này ra tay, trước mắt Lục Đông Thăng tối sầm lại, hai chân lảo đảo, suýt nữa ngã nhào xuống mặt đất. “Được, như anh mong muốn, chúng ta dừng lại ở đây, sau này không ai quen biết ai!” Hạ Nhiên ném chai nước trong tay xuống đất, lạnh lùng nhìn anh ta, lại tháo nhẫn đeo trên ngón tay xuống, ném cho anh ta: “Trả chiếc nhẫn gia truyền của mẹ anh cho anh, sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi buồn nôn nữa!” Vừa dứt lời, cô quay người rời đi, không hề dừng lại, không người nào nhìn thấy ngón tay đã hơi trắng bệch vì cố gắng chịu đựng của cô.