CHƯƠNG 2230 Hơi thở trên người cô rất dễ chịu, mùi quả táo nhẹ nhàng cùng mùi hơi quả quýt trên người cô rất là giống nhau, anh hít một hơi thật sâu, nhưng lại quên đẩy người đang làm xằng bậy là cô ra. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng nói của Diệp Giai Nhi truyền vào: “Hạ… A… Xin lỗi, quấy rầy đến hai người rồi, hai người tiếp tục!” Cô ho nhẹ vài tiếng, mỉm cười đóng cửa phòng lại rồi nhanh chân đi ra ngoài! Lúc này Thẩm Trạch Hy mới như tỉnh mộng, anh nhanh tay tách cô ra khỏi mình, nhấc chân đuổi theo, kéo tay Diệp Giai Nhi vội vàng nói: “Chị dâu, chuyện không phải như chị nhìn thấy đâu!” “Không cần giải thích, chị hiểu cả!” Diệp Giai Nhi vẫn mỉm cười như cũ, cô còn vỗ vai anh. Thấy thế, Thẩm Trạch Hy không khỏi nói to hơn: “Chị dâu!” “Trạch Hy, có một số việc nên sớm buông tay, biết rõ không có khả năng, vì sao còn tiếp tục cố chấp? Buông tha cho chính mình, được không?” Diệp Giai Nhi chậm rãi nói. Đôi mắt anh khẽ nhích, yếu hầu lăn lộn, biết lời của cô là có ý gì, anh hé môi mỏng, không nói được một lời. Quay về phòng, Thẩm Trạch Hy nằm xuống giường, đôi mắt nhắm chặt, cảm giác khô nóng còn lan tràn trong cơ thể, anh rắn răng. Cho đến cuối cùng, trong đầu Thẩm Trạch Hy thoáng hiện ra khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể to lớn hơi run rẩy. Thẩm Trạch Hy th ở dốc, ngực phập phồng lên xuống. Anh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt giật nhẹ, ở trước đó một giây, người hiện ra trong đầu anh lại là cô ấy… … Cô nàng cảnh sát kia! Sao lại như vậy? Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi cô kẹp anh giữa hai ch@n, hay là vì cô hôn anh! Thẩm Trạch Hy cảm thấy mình sắp điên rồi, rốt cuộc sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Xem không ít phim người lớn, không lý nào chỉ có một nụ hôn mà khiến đối tượng ảo tưởng của anh thay đổi chứ! Yếu hầu lăn lộn, Thẩm Trạch Hy lấy tay che mặt, anh nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ. Sáng ngày hôm sau. Tất cả mọi người ngồi ở bàn cơm chờ Thẩm Trạch Hy xuống để cùng ăn bữa sáng. Bình thường người xuống đầu tiên sẽ là Thẩm Trạch Hy, hôm nay lại hơi khác thường, anh vẫn chưa xuống dưới, Diệp Giai Nhi bèn để người giúp việc đi gọi anh. Lúc này, Hạ Nhiên đi xuống cầu thang, một tay chống đầu, từ từ xoa trán, lòng giật mình khi ảnh mắt đảo qua bên dưới. Sao đêm qua cô lại đến nhà họ Thẩm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Diệp Gia Nhi mang mặt cười, cô vẫn tay gọi Hạ Nhiên xuống ăn sáng. Hạ Nhiên cảm thấy không tốt, cô lắc đầu từ chối, muốn rời khỏi ngay. Huyên Huyên chạy đến ôm chân cô không cho cô đi, ồn ào muốn cô ăn bữa sáng. “Huyên Huyên rất thích cô, rất hiếm khi tôi thấy con bé thích ai như vậy.” Diệp Giai Nhi ở bên cạnh nói: “Bữa sáng đã có sẵn, cũng chuẩn bị cả phần của cô, đến đây cùng ăn đi.” Giữa cô và Thẩm Trạch Hy có nhiều mâu thuẫn, hơn nữa còn phát sinh xung đột như thế, sao cô có thể ở lại ăn sáng được?