CHƯƠNG 2264 Có thể thấy được anh trai anh đối xử với anh tốt bao nhiêu, Hạ Nhiên cười một tiếng: “Lúc này nghe như chúng ta cùng một loại người…” Mẹ Hạ Nhiên từ cửa sổ phòng bệnh nhìn vào bên trong, không biết hai người đang nói gì, nhưng trên mặt đều là mỉm cười và dịu dàng, trông quả là xứng đôi. Bà nghĩ, Hạ Nhiên nhà bà là người có phúc, ông trời sẽ không bạc đãi cô! Hạ Vũ đúng là một chủ đề ấm áp, lập tức rút ngắn vô hạn khoảng cách giữa hai người, không còn sắc bén đối lập như trước. Bởi vì chỉ lấy máu, mà cơ thể Thẩm Trạch Hy vốn cường tráng, nghỉ ngơi một ngày là có thể xuất viện. Mẹ Hạ Nhiên không yên tâm: “Lấy không ít máu, mấy ngày nay đều phải bổ máu thật tốt, bác sẽ làm cơm, sau đó để Hạ Nhiên mang đến công ty cho cháu.” “Vâng, làm phiền bác rồi…” “Không được…” Tiếng nói của hai người đồng thời vang lên, nhưng tất nhiên mẹ Hạ Nhiên trực tiếp bỏ qua lời nói của Hạ Nhiên. Sáng hôm sau, khi Hạ Nhiên đến công ty mang theo hộp giữ ấm mẹ đã chuẩn bị từ trước, bên trong là đủ loại đồ ăn bổ máu, còn có cả canh, trĩu nặng. Đến giờ ăn trưa, cô cầm hộp cơm chần chừ đứng yên tại chỗ, chẳng lẽ cô thật sự phải cầm hộp cơm đi lên tìm Thẩm Trạch Hy sao? Ngại quá! Xấu hổ quá! Mất tự nhiên quá! Cô còn đang đứng dưới tầng, văn phòng Tổng giám đốc gọi điện thoại đến, bảo cô đến văn phòng Tổng giám đốc một chuyến, nhớ rõ, tốc độ phải nhanh! Lần này chính là ngõ cụt, toàn bộ đường lui bị cắt đứt, không còn cách nào, cô cầm hộp cơm đi lên. Thẩm Trạch Hy mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo hơi vén lên, đang phê duyệt tài liệu. Đặt hộp cơm lên bàn làm việc, cô mấp máy môi, lên tiếng: “Tôi để cơm hộp ở đây, tôi đi trước nhé.” Lúc này Thẩm Trạch Hy mới ngẩng đầu, nhướng mày, giơ nắm tay ra chống cằm: “Đi đâu?” “Ngài muốn ăn trưa, đương nhiên tôi cũng muốn đến nhà ăn ăn trưa.” Cô nói ra chuyện đương nhiên. “Không cần, bác gái chuẩn bị hai phần cơm trưa, em ở đây ăn cùng tôi…” “Hai phần.” Hạ Nhiên cảm thấy rất kinh ngạc, sao cô không biết chuyện này chứ? Lúc này, Thẩm Trạch Hy đã cúi người mở hộp cơm ra, quả nhiên bên trong là hai phần cơm trưa. Hạ Nhiên đứng yên không nhúc nhích, bây giờ là thế nào đây? Hai người họ lén lút hợp sức lừa cô vào tròng à? “Em cứ đứng yên ở đó à, chẳng lẽ muốn tôi gọi điện thoại cho bác gái?” Một giây sau, Hạ Nhiên cắn răng đi đến bên cạnh bàn ăn, tức giận nghiến răng ăn cơm. Gan heo, miếng huyết, rau chân vịt… Trong ba món kia Thẩm Trạch Hy ghét rau chân vịt nhất, anh nheo mắt, dứt khoát gắp vào trong bát Hạ Nhiên. “Anh làm gì vậy?” Hạ Nhiên tức giận. “Tôi không ăn rau chân vịt, so với ném đi, chẳng thà để em ăn, tránh lãng phí.” Bên trong môi mỏng của Thẩm Trạch Hy còn ngậm gan heo, đàng hoàng chững chạc lên tiếng: “Lãng phí là đáng xấu hổ, chẳng lẽ em không biết?” Hạ Nhiên mới không tin mấy lời nói bừa của anh, anh là đang cố ý hành hạ cô, không để cô vui vẻ!