CHƯƠNG 2272 Thẩm Trạch Hy giả vờ tức giận: “Bác gái còn khách sáo như vậy là cháu sẽ giận đấy.” “Được được rồi, bác không cảm ơn nữa, bác gái sẽ nhớ kỹ những ý tốt và ân tình mà cháu dành cho bác.” Thẩm Trạch Hy thực sự hết cách, giơ ngón tay với những khớp rõ ràng chậm rãi bóp trán. Bọn họ đương nhiên phải qua khách sạn trước, để thu xếp chỗ ở. Mẹ Hạ Nhiên không yên tâm, cứ nhất quyết đòi ở cùng một phòng với Hạ Vũ, muốn chăm sóc anh ta bất kỳ lúc nào. Do cộng thêm Thẩm Trạch Hy thì bọn họ cần ba gian phòng, nên Hạ Nhiên định đặt thêm một phòng khác. Nhưng lễ tân nói cho cô biết chỉ còn hai phòng. Mẹ Hạ Nhiên nghe vậy lại nói: “Vậy cứ sắp xếp thế này đi, con và Trạch Hy ở một phòng. Cậu ấy ngủ giường, con ngủ trên sàn.” Hạ Nhiên suýt nữa hét lên chói tai, trợn tròn mắt: “Mẹ, mẹ đang đùa gì vậy?” “Trông mẹ giống nói đùa sao? Phòng lớn như vậy, hoàn toàn có thể ngủ được hai người.” Vào lúc này, Thẩm Trạch Hy cũng vui rồi: “Bác gái yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không để cho Hạ Nhiên phải ngủ trên sàn đâu. Cháu sẽ ngủ trên sofa.” “Được rồi, được rồi, đùa kiểu gì vậy? Đâu phải chỉ có một khách sạn gần đây, chúng ta đi tìm chỗ khác đi.” Hạ Nhiên lắc đầu, nói. “Con không thấy trên đường bị giày vò thành thế nào, còn muốn cố gây thêm rắc rối à? Con muốn đi thì tự con đi, mọi người sẽ ở đây. Trạch Hy, chúng ta về phòng thôi, cứ để nó đi.” Mẹ Hạ Nhiên đẩy xe lăn, đi về phía thang máy. Thẩm Trạch Hy liếc nhìn Hạ Nhiên nhướng mày, sau đó lên tầng. Hạ Nhiên thấy thế, không khỏi có chút buồn bực, trong lòng tức giận, xoay người ra khỏi khách sạn. Cô không tin ngoài khách sạn này thì không còn chỗ ở nào khác! Xung quanh có không ít khách sạn. Cô đi vào hỏi thăm, kết quả nhận được đều là hết phòng, một phòng cũng không có. Bây giờ đáng là kỳ nghỉ mùng một tháng mười, đúng mùa du lịch cao điểm, khách sạn đều được đặt trước, đã sớm kín chỗ rồi. Cô không cam lòng, lại tới khách sạn khác, nhưng vẫn nhận được đáp án giống hệt. Tất cả khách sạn đều cùng một đáp án, không có phòng trống, một phòng trống cũng không có. Hạ Nhiên nhăn mặt nhíu mày, không có cách nào, lúng túng trở về khách sạn. Lúc cô về đến phòng, ba người đang xem ti vi, nhìn thấy cô xuất hiện cũng chẳng lạ, không để tới cô. Hạ Nhiên cười gượng, lấy một quả táo trong đ ĩa trái cây bên cạnh, rửa sạch rồi gặm ăn, còn mặt dày nói: “Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ. Con ngủ trên sofa .” Mẹ Hạ Nhiên căn bản không để ý cô, sau một lúc lâu mới nói: “Không được!” “…” Hạ Nhiên nghe được câu trả lời này cũng hoàn toàn say rồi. Đây là lời mẹ ruột của mình nên nói sao? Con gái đã không có chỗ ở, phải lưu lạc ở đầu đường, bà còn nhẫn tâm như vậy? “Mẹ thật sự không cho con ngủ à?” Hạ Nhiên còn cảm thấy không thể tin nổi, nghi ngờ hỏi lại lần nữa. “Ai nói đùa với con chứ!” Dù sao Hạ Nhiên cũng đã hạ quyết tâm rồi. Lát nữa, bất kể thế nào cô cứ ở lỳ chỗ này không đi. Sợ rằng bà có đuổi nữa, cô cũng sẽ mặt dày mày dạn không đi. Hơn chín giờ tối, Thẩm Trạch Hy chào, sau đó đi nghỉ. Hạ Nhiên vẫn ngồi trên sofa không động đậy, không hề có ý định rời đi. Mẹ Hạ Nhiên cũng không nói gì, có vẻ như mặc kệ cô, thích làm thế nào thì làm.