Lúc An Hạ tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cô vì bị đánh đột ngột đau đến mức chịu không nổi mà ngất đi và một phần là do Lâm Gia Hào đánh thuốc mê cô. Tỉnh dậy thấy mọi thứ trước mắt đều xa lạ, lòng An Hạ lại càng bất an hơn. Cô biết nếu cô không tự tìm cách cứu mình thì không có ai có thể tìm ra và cứu CÔ.
An Hạ nhìn xuống thấy tay chân đều bị trói rất chặt, miệng cũng bị băng keo dán lại. Dường như hắn ta biết cô có khả năng trốn thoát được nên mới tìm cách không cho cô có cơ hội như thế. Cô khẽ cựa quậy cơ thể xem có thể di chuyển được hay không, nhưng vừa mới nhích lên một chút An Hạ đã bị mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
Cô loay hoay giúp cơ thể ngồi dậy được thì từ đâu xuất hiện đôi chân đứng trước mặt mình, khó khăn ngẩng đầu lên xem thì bắt gặp ngay ánh mắt cười cợt của Gia Hào.
Cậu ta nằm lấy tóc cô kéo ngược cô dậy, tay đưa lên vuốt dọc má An Hạ xong vỗ mấy cái lên đó, giọng nói giễu cợt.
"Mày đừng có tốn hơi sức muốn trốn nữa, tao còn trò chơi rất vui phía trước cần có mày tham gia." Vì bị bịt kín miệng nên cô chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu ta, miệng thốt lên được mấy tiếng "ư...ư" Lâm Gia Hào thấy vậy mới kéo miếng băng keo ra, vì hắn ta dừng lực mạnh khiến hai bên má An Hạ đau rát một hồi. Nhưng cô cắn răng chịu đựng nhất quyết không để cậu ta đắc ý.
“Rốt cuộc em gái mày là ai mà mày nói tao nợ cô ta? Tao sống đến giờ ngoài có thâm thù đại hận với Chu Hạo ra thì tao không nhớ bản thân lại đắc tội với một ai khác."
Nhắc đến em gái của mình, Lâm Gia Hào như phát điên lên bóp mạnh cổ An Hạ đấy ngược ra sau, mắt đỏ ngầu nghiến răng nói:
“Rồi mày sẽ biết em gái của tao là ai thôi, nhưng trước khi tao nói tao muốn mày và chồng cũ của mày gặp mặt nhau lần cuối cái đã."
Tình cảnh hiện giờ khiến An Hạ nhớ lại lúc cô và Chu Hạo sống cùng nhau, anh cũng từng đối xử với cô như vậy nhưng anh lúc đó không có dùng sức như cậu ta mặc dù lúc đó anh rất tức giận.
An Hạ thôi không nghĩ đến anh nữa mà mở miệng muốn tìm lấy một chút không khí cho bản thân, cô không muốn chết dưới tay một tên điên khùng như thế này, lại còn không biết lí do vì sao bản thân lại bị như thế nữa.
Lâm Gia Hào thấy như vậy đã đủ đe dọa cô mới hất mạnh cô ra, đứng lên phủi tay thật mạnh như mới vừa cầm lấy một thứ gì đó dơ bẩn mà cậu ta không muốn lưu lại trên cơ thể mình vậy.
Sau khi cái cổ nhỏ bé, trắng nõn của An Hạ được giải thoát, cơn ho sặc sụa nhanh chóng truyền tới, cô ôm lấy cổ ra sức hoa, mắt hướng cậu ta nhìn. Thấy hành động của Lâm Gia Hạo, bất giác cô lại nghĩ đến Chu Hạo. Không hiểu sao những lúc như thế này, trong đầu cô luôn xuất hiện hình bóng mà cô hận tận xương tủy suốt năm năm qua.
Đến khi thấy bản thân đã ổn, giọng nói khàn khàn của cô vang lên.
"Hóa ra đây là lý do năm đó anh đồng ý về làm công ty của tôi, câu trả lời tôi tìm suốt mấy năm nay rốt cuộc đã biết được rồi."
An Hạ cười chua chát cho sự ngu ngốc của mình khi quá tin người, dù cho cô cẩn thận đến mấy vẫn bị người ta tính kế, còn là tính kế trước khi cô ra tay nữa.
Lâm Gia Hào nghe xong không nhịn được bật cười lớn, cậu ta nhìn cô nhếch môi, hai tay chập lại vỗ tay tán thưởng.
"Cô nghĩ tôi làm con chó bên cạnh cô lâu như vậy là hoàn toàn tự nguyện sao? Cô nghĩ một người đang có sự nghiệp đi lên, lương cao ngất ngưỡng mà lại bỏ sang đầu quân cho một công ty nhỏ bé mới thành lập của cô sao?"
"Cô quá ngây thơ rồi An Hạ.”
[...]
Chu Hạo sau khi rời khỏi nhà của cô đã về nhà nhốt mình trong phòng suy nghĩ lại bản thân nên làm gì, anh bây giờ có thể hiểu được mình muốn buông tay nhưng thâm tâm lại không cho phép. Anh muốn cô và con đều ở bên cạnh anh, anh muốn chăm sóc và bảo vệ cho họ, không trực tiếp thì gián tiếp cũng được. Sau đó Chu Hạo lại rời khỏi nhà tìm đến nhà cô lần nữa, anh muốn gặp con trai, anh muốn nhìn nó rõ hơn. Sự mong ngóng thấy được con trai ruột của mình đã thôi thúc cho anh làm điều đó.
Di Nhã ở trong nhà nhìn Thiên Bảo đang ngồi đó nhìn mình mà cô ấy không biết trả lời với bé làm sao. An Hạ đi qua nay mà không lấy một tin tức gì về nhà, cô ấy cũng không biết cô đi đâu.
Hai tay Di Nhã đan vào nhau, đi tới đi lui trước mặt Thiên Bảo. Nhóc nhìn đến chóng mặt xong miệng mếu lại hỏi:
"Sao mẹ chưa chịu về với con vậy mẹ nuôi?"
Thấy cậu có dấu hiệu sắp khóc, Dĩ Nhã khiếp s i đến ngồi xuống kế bên cậu. Tay đưa ra sau lưng vỗ nhẹ mấy cái an ủi.
“Ngoan ngoan nè, mẹ bận công việc nên chưa về kịp với con. Con đừng có lo quá nha, nếu không mẹ con lại lo lắng mà làm việc không được đấy."
Thiên Bảo sụt sịt cái mũi, đầu gật gật ngoan ngoãn nghe lời Di Nhã. Cô ấy nhìn thấy bé đã thỏa hiệp liền thở ra nhẹ nhõm. Ngay sau đó chuông cửa vang lên, hôm nay có cô ấy ở nhà nên cho người giúp việc nghỉ rồi nên cô ấy quay sang dặn Thiên Bảo chơi đồ chơi còn cô ra mở cổng.
Mặt Di Nhã đanh lại khi thấy người trước cửa là Chu Hạo, mặt cô ấy hiện rõ tia không vui. "Anh đến đây làm gì? An Hạ không có ở nhà." Chu Hạo đẩy nhẹ cô ấy sang một bên, chân tự nhiên bước vào trong nhưng không quên nói vọng lại. "Tôi đến tìm con trai của tôi."
Di Nhã nghe anh trả lời chân đứng khựng lại, ánh mắt hốt hoảng nhìn bóng lưng của anh đã khuất sau cánh cửa chính trong nhà miệng thì thầm:
"Anh ta biết hết rồi sao? Nhưng sao mình không nghe An Hạ nói gì hết vậy?"
Cô ấy cứ đứng mãi đó thẫn thờ thì trong này Chu Hạo đã đến gần Thiên Bảo, anh đi đến ngồi xuống kế bên bé.
Thiên Bảo cũng nhận ra ai đó đang ngồi gần mình nên xoay người qua nhìn, ánh mắt trong veo, ngây thơ của bé chạm phải ánh mắt yêu thương cưng chiều của Chu Hạo. Dường như giây phút này mọi thứ xung quanh không còn trong tâm trí của Chu Hạo nữa, mà anh chỉ biết giờ đây người trước mặt anh chính là con trai cưng của anh và An Hạ.
Chu Hạo kích động ôm chầm lấy nhóc vào lòng, tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của bé.
"Con trai ngoan của ba."
Thiên Bảo không thích người lạ ôm mình nên đẩy mạnh anh ra xong sau đó tránh sang một bên, lúc này Di Nhã đã kịp hoàn hồn chạy vào trong. Thấy Thiên Bảo đưa ánh mắt lo sợ nhìn Chu Hạo thì đã biết anh đã có hành động lỗ mãng gì với bé rồi.
Cô ấy chạy ngay đến ôm lấy Thiên Bảo, ánh mắt cảnh cáo nhìn anh.
"Anh đi ra khỏi nhà tôi ngay đừng có làm cho thằng bé nó sợ."
"Nó là con trai của tôi, tôi sẽ không làm gì khiến nó nguy hiểm đâu."
Anh không vì hành động tránh né của con mà buồn, thay vào đó anh càng vui mừng hơn vì con trai biết bảo vệ bản thân mà không cho người lạ đến gần. Nhưng cái suy nghĩ đó lập tức khiến đáy lòng Chu Hạo đau đớn, bản thân vốn là cha ruột của nó mà bây giờ phải nhận lấy hai tiếng người lạ”.
"Chú không phải ba của cháu, mẹ cháu nói ba mất rồi. Nếu nhắc đến ba, mẹ cháu sẽ khóc."
Thiên Bảo mặt không vui nhìn anh nói lên những gì mà mẹ cậu đã dặn.
Hai chữ “người lạ" đủ để anh như tan nát cõi lòng rồi mà bây giờ còn nghe chính miệng con trai nói mình đã chết đi thì không còn gì để miêu tả. Đây có phải ông trời đang muốn trừng phạt anh vì những tội lỗi mà anh đã gây ra hay không?