Dù cô nói như thế nào Chu Hạo vẫn không buông tay ra mà thậm chí còn siết chặt vòng tay hơn, anh cúi thấp đầu xuống miệng khẽ nở nụ cười hạnh phúc. Cô gái anh thương cuối cùng cũng có ngày được anh ôm lấy rồi.
An Hạ thấy anh không có hành động gì càng tức giận hơn, cô vùng vẫy muốn tránh thoát cái vòng tay này. Cô không có dũng cảm hưởng thụ sự ưu đãi mà người đàn ông này dành cho cô.
“Buông ra, mau buông ra."
Chu Hạo nhìn cái miệng chu chu của cô nhịn không được cúi thấp người hướng môi cô hôn xuống, không có ai làm kỳ đà cản mũi ở đây anh vô tư muốn làm chuyện xằng bậy gì thì làm. An Hạ có chút bất ngờ, cơ thể cô cứng đờ lại giây sau mới đưa tay đặt lên ngực anh đẩy anh ra. Chu Hạo không cho cô lùi bước, anh đưa tay lên ôm
lấy gáy cô ép sát về phía mình, nhân cơ hội cô không để ý mà đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng hút hết mật ngọt mà cô mang lại. An Hạ sau mấy phút giằng co không làm lại anh thì buông vũ khí đầu hàng, cô muốn bỏ hết nhưng gánh nặng mà hòa mình vào anh một lần.
Xem như cô tham lam muốn hưởng thụ lần cuối. An Hạ đưa tay lên ôm lấy cổ anh nghênh đón nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Chu Hạo một tay đặt ở trên lưng cô nhẹ nhàng cùng cô ngã xuống giường. Biết cô đã chấp nhận mình anh hôn một cách quyết liệt hơn, xong anh dời xuống chiếc cổ thơm tho của cô mà hôn lấy còn không quên cắn nhẹ trên chiếc cổ trắng mịn kia.
An Hạ cứ tưởng phút sau bản thân lần nữa bị anh ăn sạch nhưng ngay phút mấu chột Chu Hạo dừng lại, anh không đứng lên mà chôn mặt vào ngực cô thì thầm.
"Xém chút mất lý trí làm ảnh hưởng đến con rồi." An Hạ tưởng mình nghe lầm, mắt trợn to lắp bắp hỏi:
"Anh...anh nói cái gì?"
"Khổ cho em rồi, từ nay về sau anh sẽ đối tốt với ba mẹ con em.”
Nước mắt An Hạ lần lượt rớt xuống, cô chờ câu nói này của anh lâu lắm rồi. Nhưng cô không phải là người dễ thỏa hiệp như vậy, chuyện lúc nãy như một vết dao nằm sâu trong đáy lòng của An Hạ vậy. "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, như lời anh nói vừa nãy đứa nhỏ này xuất hiện không phải do anh mong muốn.”
Chu Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô, An Hạ không chịu được ánh mắt yêu thương đó mà quay người tránh né. Anh không cho cô tìm cách trốn tránh mà nâng mặt cô hướng về phía mình rồi nở nụ cười thật quyến rũ.
"Bà xã, thật ra những gì anh nói vừa rồi hoàn toàn không đúng sự thật. Anh chỉ muốn bà nội chấp nhận mối quan hệ của chúng ta nên mới nói như vậy thôi." "Bà nội có ngăn cản chúng ta đâu.”
Cô không vui phản bác lại.
"Em không biết thôi, năm năm trước anh đã van xin bà hết lời để biết tung tích của em để mang em về. Nhưng bà không chịu còn nói anh và em hiện giờ là anh em không thể có mối quan hệ tình cảm nam nữ nào được.”
Ánh mắt long lanh nhìn anh không chớp mắt.
"Vậy có phải vì điều này mà anh trốn em không chịu về với em không?"
Chu Hạo lắc đầu phủ nhận ngay, anh chòm người đến hôn nhẹ lên vầng trán cao của cô. Tay anh chóng lên giường để giảm trọng lượng của bản thân không để mình đè lên bụng của cô.
"Không phải, mà vì anh không biết được em tìm anh vì lí do gì. Nếu là tình yêu thì anh không tin, em về đây để trả thù anh thì làm sao có chuyện em yêu
Chu Hạo bất lực ôm lấy trán của mình, mày anh nhăn lại trông khó coi vô cùng. An Hạ nhìn anh như vậy lè lưỡi cười thích thú, người đàn ông này dù có như thế nào vẫn bại dưới tay của cô, mãi là người của cô.Đọc truyện hay cập nhật nhanh nhất trên Truyen.net
An Hạ nhích người lại gần anh, hai tay ôm lấy cổ Chu Hạo giọng nũng nịu nói:
"Anh từ bao giờ phát hiện bản thân yêu em? Hay chỉ vì cảm thấy bản thân có lỗi muốn tạ lỗi với em?" Chu Hạo nhìn sâu vào mắt cô, anh thấy được sự chờ mong của An Hạ đối với câu trả lời này. Dù sao cũng đi đến bước này rồi, hôm nay anh muốn buông thả bản thân nói hết mọi chuyện với cô.
"Từ khi em còn ở bên cạnh anh, những hành động đối xử tệ với em thực chất anh đang cố tình khiến bản thân bác bỏ chuyện mình yêu em. Anh lúc đó rất hoảng vì trong lòng anh luôn nghĩ Uyển Nhi là cô gái anh yêu nhất, cô ta đến với anh lúc anh gặp khó khăn nên anh không thể phản bội cô ta. Nhưng khi em bắt anh ký giấy ly hôn, điều mà anh ngay từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân mong muốn nhất, vậy mà ngay khoảnh khắc đó anh lại do dự. Anh không muốn mất em, em đi rồi anh như một kẻ điên chạy đi tìm em khắp nơi, lục tung mọi ngóc ngách lên tìm em nhưng vẫn không thấy bóng dáng em đâu."
"Năm năm đó đối với anh như một cực hình, khi em quay lại anh đã rất vui mừng nhưng lại tuyệt vọng và đau khổ khi nhận ra em về là để trả thù anh. Bao nhiêu niềm tin đợi chờ của anh giây phút ấy tan vỡ không còn lại gì."
An Hạ càng nghe, cô càng xác định được mình quyết định cho cả hai cơ hội là đúng đắn.
"Anh biết không? Cuộc sống của em từ nhỏ đã không được vui vẻ nên mới hình thành một cô gái kiêu ngạo, mạnh mẽ như ngày hôm nay. Vì những lần trút giận vô cớ đó của anh khiến em từ lòng biết ơn chuyển thành hận thù. Em ở nước ngoài cố gắng xây dựng công ty chỉ muốn một ngày nào đó trở về đối phó với anh thôi."
"Nhưng tại thời điểm anh bỏ mạng cứu em, không hiểu sao trái tim em lại đau. Những việc anh làm dần dần em biết được, em thật sự đã động lòng và mới vất vả đi qua tận Pháp tìm kiếm anh quay về, vậy mà..."
Nghĩ đến những lời lạnh nhạt mà Chu Hạo từng nói tổn thương mình mà An Hạ không khỏi tủi thân. Chu Hạo ôm lấy cô vào lòng, tay xoa nhẹ tấm lưng mỏng manh. An Hạ vốn dĩ không hề mạnh mẽ như lời cô nói, bên trong cô có sự mềm yếu mà cô cố che giấu.
"Anh xin lỗi, là anh sai anh nên nói chuyện rõ ràng hơn với em. Từ nay về sau mọi chuyện anh đều nghe em hết, em là bà hoàng của anh.” An Hạ cuối cùng bị anh chọc cười mà chôn mặt vào ngực anh trốn tránh. Chu Hạo không trêu cô ngược lại còn ôm chặt hơn, chỉ sợ buông ra cô lại biến mất khỏi mắt anh lần nữa.