Ăn Khánh rất giữ lời hứa, anh không đến tìm cô một lần nào nữa. Bàn làm việc của cô cũng được chuyển ra ngoài.
Tiểu Nghi thấy anh lạnh nhạt với mình, bên ngoại tỏ về thoài mái xem như chuyện chẳng có gì để bận tâm. Nhưng sâu trong nội tâm của cô đang gào thét dữ dội.
Tiểu Nghi cầm cây viết vẻ nghệch ngoạc lên giấy, tâm trí của cô bây giờ đang lơ lửng trên chín tầng mây, không thể nào tập trung vào công việc được.
"Bộp
Tiếng tập tài liệu vứt mạnh xuống bàn, Tiểu Nghĩ ngẩng đầu lên thấy sắc mặt An Khảnh không vui nhìn minh.
"Thuê cô về để làm việc chứ không phải để mởmông
Cô từ từ đứng lên, trước mặt bao nhiêu người cui đầu với anh.
"Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi sẽ không tái phạm thêm nữa."
"Lo mà sắp xếp công việc cho tốt vào, với cách làm việc của cô hiện tại thua xa nhiều người cùng phòng đây."
Anh không để cố giữ lấy chút thể diện nào mà đứng trước đám đông trách mắng Tiểu Nghi.
Cô gượng cười nhìn anh, đây có phải là con người thật của Ân Khánh không?
Anh phớt lờ không nhin cô nữa, khẽ lườm cô một cái rồi trở lại phòng làm việc của minh.Mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán.
"Lúc đầu Tiểu Nghi được sếp cứng chiếu lắm mà."
"Hay là chọc cho sếp giận rồi?"
"Có khi thất sủng nên giờ bị đày."
"Con người lên voi xuống chó mấy hồi, nên đừng có kinh ngạc quả làm gì."
Những câu nói lo lắng, chê bai của họ đều lọt vào tai cô không sót một chữ. Tiểu Nghi hit một hơi thật sâu, có điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Nếu tình nghĩa đã cạn thì cô không còn gì để nói nữa
Tay siết chặt tập hồ sơ, Tiểu Nghi nghen ngào nói thẩm.
"Quên anh ta đi, mày cần cuộc sống tốt hơn."Bên trong phòng, An Khánh dõi mắt nhìn phản ứng của cô như thế nào.
Anh tức giận đá mạnh chiếc ghế dựa ra đẳng sau, đi tới đi lui trong phòng. Cứ nghĩ cô sẽ phản ứng gay gắt với anh, nhưng không, cô chấp nhận im lặng chịu nghe anh mắng chửi
"Sao em không vùng dậy phản kháng lại anh chứ?"
Ấn Khánh ôm đấu bất lực, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái đang củi gầm mặt bên ngoài.
Anh nhìn thấy những nhân viên xung quan tum lại nói xấu cô nhưng anh không muốn ra can ngăn. Anh muốn xem cô sẽ giài quyết như thế nào, anh muốn có mạnh mẽ chấp nhận đứng lên phần đầu không để người ta ức hiếp.
Giờ nghỉ giải lao, cô vẫn như thường lệ một mình didra căn tin, Không khí hôm nay có chút khác lạ, cô ngó nghiêng xem chuyện gì thi từ đâu xuất hiện một đảm người.
Tiểu Nghị bước lùi về sau, ảnh mắt khó hiểu nhìn bọn họ.
"Các cô muốn gi?"
Cô gái đứng đầu đàn nhìn cô nhếch môi cười, chị ta tiến lên đưa tay nâng mặt cô đối diện với à.
"Nhìn cũng không có gì nổi bật sao lại được Hoàng tổng để ý như vậy.”
"Nhưng bây giờ đã khác rồi, nếu ngay từ đầu mày biết vị trí của mày ở đâu thì sẽ không có ngày bị sếp chi chiết."
Tiểu Nghi nhìn ả, biết rõ mục đích là đến tìm mình là gì. Cô hất tay à ra, lấy khăn giấy để trong túi áo lau đichỗ cô ta vừa cham.
Thấy hành động ghét bỏ của cô, ả ta tức giận muốn tiền lên cho cô một bài học nhưng bị ảnh mắt lạnh lùng của cô khẽ nhìn,
Tiểu Nghị từng bước lại gần ả, miệng còn không quên tặng ở một nụ cười châm choc.
À ta sợ hãi, lủi về sau. Những người đi theo cũng bắt đầu tỏ vè lo lắng nhìn Tiểu Nghi.
Cô nhìn bọn họ một lượt, giọng đều đều vang lên.
"Mấy người đến tim tôi chi vì chuyện này thôi sao? Tôi nói cho mấy người biết, tôi và Hoàng tổng chả có chuyện gì liên quan đến nhau."
"Lấy đông ức hiếp yếu, mấy người hèn lắm nên đừng có tỏ ra ta đây và không xem ai ra gì."
"Ngô Tiểu Nghĩ này im lặng chứ tuyệt đối không sợhãi trước bắt kỳ một ai, nên hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối tôi không muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, các cô hiểu ý tôi chứ?"
Cô nhưởn mày nhìn bon họ, dĩ nhiên lời cô nói làm sao lọt vào tai đám người này.
A và đồng bọn tiến lên, à nghiến răng quát:
"Mày đừng có giờ thôi dạy đời người khác, tao là ai cả công ty này đều biết, mày khôn hồn chấp nhận khuất phục dưới tay tao đi."
Tiểu Nghi bật cười.
“Bốp bốp"
Tiếng vỗ tay vang dội khắp không gian căn phòng, Tiểu Nghi không có chút sợ hãi còn cố ý tán thường đám người họ.
A tức giận thấy thái độ của cô vẫn ngang ngược nhưthường.
"Còn không mau bắt cô ta lại, chúng mày cứ để yên cho cô ta nói khích mình sao?"
"Nó chỉ có một mình thì cần gì sợ nó chứ.". Truyện Hệ Thống
Nhận được lệnh của hà, đám người đồng loạt xông lên. Ánh mắt Tiểu Nghi nheo lại, tuy cô sức yếu không thể chống lại đám người này nhưng cô tuyệt đổi không nhượng bộ họ.
Tiểu Nghi thấy một cái cây bên cạnh không do dự cầm lên, hướng đảm người đánh xuống.
Bị đau, bọn họ càng nổi máu hơn. Tiều Nghi thấy mọi chuyện vẫn không ổn, cô đưa chân đá vào một người gần mình nhất nhưng cô vẫn không tránh khỏi bị họ đạp vào bụng.
"Hu"Tiểu Nghi ôm lấy bụng, khuy một chân xuống, bọn kia thừa lúc nâng cầm cô lên.
"Mày nên chấp nhận chịu thua tụi tao thì bọn này còn xem xét lại tha cho mày một mang sống."
Tiểu Nghi trừng à, miệng nhếch lên cười.
"Kêu tao đầu hàng chúng mày sao? Đúng là mơ tường."
"Con khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hà mày."
À nổi cơn điện nắm lấy tóc cô kéo ra sau, Tiều Nghi nhịn nhíu mày nhịn xuống cơn đau đớn. Từ đầu cho đến cuối cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, Tiểu Nghi biết với hạng người này không đáng để mình ủy khuất.
"Đánh nó cho tao."Dứt lời, bao nhiêu cú đạp liên tiếp được trút xuống thân hình bé nhỏ của Tiểu Nghi, có chi biết ôm lấy đầu, khom người không cho họ đánh vào chỗ hiểm. Tiểu Nghi bị đau, nhưng không hé miệng rên lên. Cô không cho họ thấy dáng vẻ thảm hại của mình. Ân Khánh đứng sau vách tường, anh thấy rõ tình huống trước mắt. Khi nghe cô chối bỏ quan hệ với minh, anh đã hụt hẫng rất nhiều, bàn thân đứng bất động tại chỗ không còn nghĩ ngợi được gì.
Tiếng kêu thất thanh của Tiểu Nghi đã đánh thức được tâm trí của Ân Khánh, anh vội quay đầu ra nhìn. Ngay lập tức khuôn mặt xanh xao không còn giọt máu của Tiểu Nghi đập thẳng vào mắt anh.
Ân Khánh vội chạy ra ôm lấy cô vào lòng, gấp gáphol:
"Em bị thương chỗ nào rồi? Mau nói cho anh biết đi."
Cô bị họ đá trúng bên hông nên không thể kìm nén được mà kêu lên, khi anh đến, nhìn khuôn mặt của người đem đến rắc rối cho mình. Không hiểu sao
Tiểu Nghi càm thấy mình bị tủi nhục.
Nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng rơi ra, cô tức giận không nhìn lấy anh cái nào. Anh có hỏi gì cũng không hẻ răng nói một lời.
An Khánh giận dữ gầm lên chửi bậy.
"Cmn, các cô đã làm gì cô ấy rồi?"
Mắt anh lạnh lùng nhìn bọn họ, sự lạnh lẽo nhanh chóng bao trùm không gian.
À và đám người vừa đánh cô sợ hãi lắc đầu lia lịa."Không.. tôi không có làm gì cô ấy"
Ảnh Khánh giận đến run cả người, anh hít một hơi thật sâu, âm thanh trầm xuống đến đáng sợ.
Quản lý bộ phận Marketing đến phòng nhân sự đợi tôi, chuyện ngày hôm nay xảy ra chính mắt tôi chứng kiến, nên muốn chối bỏ tội lỗi thì mơ đi,
Anh quay sang nhìn trợ lý đứng bên cạnh, lạnh nhạt ra lệnh.
"Bảo xuống dưới, ba giờ chiếu nay có cuộc họp. Còn đám người này đưa đến phòng nhân sự canh giữ cẩn thận chờ tôi quay lại."