Cứ nghĩ hai người sẽ sống bên nhau nhưng đến một ngày có một gia đình giàu có đến muốn nhận con
nuôi.
Người được chọn, không ai khác chính là
Gia Hào.
Khi nghe được tin đó Uyển Nhi khóc nấc lên, cô ôm
lấy anh trai mình thật chặt không cho bọn họ bắt anh
của cô đi.
Gia đình nhà giàu kia lại có ý muốn nhận một người
nên Uyển Nhi phải ở lại.
Gia Hào nhìn em gái khóc đến thương tâm như vậy chịu không nổi, liền chạy đến gặp sư cô.
Đối diện với gia đình nhà giàu và sự cô, cậu nghiêmtúc nhìn họ rồi lên tiếng.
"Cháu có thể ở lại đây được không? Cháu không muốn rời xa em gái của mình."
Sư cô hiểu rõ lòng cậu và càng biết được cậu yêu
thương em gái mình như thế nào. Nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy, cậu không nắm bắt sẽ không còn lần nào nữa.
Sư cô kéo cậu đến gần mình, ánh mắt hiền từ nhìn
thẳng vào cậu, giọng nói mềm mại thốt lên.
“Sư biết con thương em, nhưng con nghĩ xem con có được gia đình tốt, sau này còn nhiều cơ hội tìm em
của con mà"
"Sư hứa sẽ giữ liên lạc với gia đình của con để hạiđứa có cơ hội được đoàn tụ."
Vị phu nhân ngồi bên cạnh thương cho số phận của
hai người nên nắm lấy tay cậu, nhẹ nở nụ cười an ủi. "Con trai ngoan, con cứ yên tâm về với ba mẹ, khi con lớn rồi mẹ sẽ cho con nhận lại em có được không?"
Trong lòng Gia Hòa rối ren không biết nên đi như thế nào cho đúng, sự cô nói đúng cậu chỉ có cách này mới thoát nghèo về tim em gái được. Nhưng lỡ như
hai người cách xa nhau rồi lạc mất nhau thì sao? Suốt dọc đường đi, cậu cứ thơ thần như vậy cho đến
khi đứng trước mặt Uyển Nhi.
Khuôn mặt đầy nước mắt nhìn anh trai của mình, côkhông muốn mất đi người thân cuối cùng.
Gia Hào ôm em gái vào lòng, bàn tay xoa nhẹ lên tấm lưng nhỏ bé của cô an ủi.
“Uyển Nhi ngoan, anh đi rồi em ở đây nhớ giữ gìn sức
khỏe. Khi anh hai có tiền rồi sẽ quay về rước em đi củng có chịu không?"
Uyền Nhi lắc đầu, tay siết chặt vạt áo Gia Hào, cô gào thét dữ dội.
“Không cho anh hai đi đâu hết, anh hai mà bỏ Uyển Nhi lại một mình, em sẽ hận anh không muốn nhận anh nữa."
Gia Hào đầy cô ra, tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Nếu Uyển Nhi đau một thì người làm anh này đau gấp mười lần. Bỏ cô lại đây một mình là điều khokhăn đối với cậu, chưa kể cô có sống tốt trong mỗi trường không một ai yêu mến cô hay không.
"Anh hai không có bỏ em, chỉ là anh hai muốn đi kiểm
tiền về rước em mà thôi."
“Uyển Nhi nói cho anh hai nghe xem, em có muốn
được xem phim hoạt hình không? Có muốn ăn bánh
kẹo không?"
Uyển Nhi cúi thấp đầu nhỏ giọng nói với cậu.
"Em muốn "
"Vậy được rồi, em ngoan nghe lời không được những nhẽo như vậy anh hai sẽ không thương"
Tuy bị anh hai dụ dỗ thành công nhưng trong lòng
Uyển Nhi lúc nào cũng dâng lên nổi sợ hãi.Mặt cô nhăn nhỏ, ấp ủng hỏi.
"Anh có quay lại tìm em không?"
Gia Hào ngước mắt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào trong, cậu không muốn cho em gái thấy dáng vẻ
yếu đuối của mình.
“Nhất định anh sẽ tìm gặp được em."
“Anh hứa nhé."
Cô giơ ngón tay út về phía cậu, Gia Hào khó khăn nở nụ cười ngoắt ngoéo với cô. Cuối cùng Gia Hào đã khuyên nhủ được em gái của mình, đêm cuối câu ôm lấy cô thật chặt vì kể từ ngày mai cậu không còn được gần đứa em đáng yêu này nữa.
Uyển Nhi vì chuyện ban chiều đến đêm giật mìnhmấy lần, thấy em gái ngủ không ngon giấc mắt cậu hiện rõ sự đau lòng. Tay xoa nhẹ tấm lưng cô vỗ về
Sáng hôm sau Gia Hào được người nhà đón đi, Uyển
Nhi nhìn theo mắt ướt nhạt nhòa được sự cô ôm vào
lòng dỗ dành.
Gia Hào ngồi trong xe hơi, mắt nhìn về phía sau, giọt nước mắt cuối cùng nhịn bao ngày nay cũng rơi ra. Phu nhân ngồi bên cạnh ôm cậu vào lòng.
"Đừng khóc, rồi một ngày con sẽ về đón con bé, mẹ xin lỗi vì không thể rước thêm em con rời đi.
Gia Hào nằm trong lòng bà ấy chỉ im lặng không lên tiếng, câu biết rõ hai vợ chồng nhận nuôi câu là người tốt. Họ chấp nhận đổi cầu lớn lên được phép và tìmUyển Nhi là cậu đã mãn nguyện rồi.
"Con cảm ơn hai người đã hiểu cho con."
Phu nhân nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, bà từ tốn
nói:
“Gọi một tiếng mẹ, một tiếng ba có được không?"
Gia Hào nhìn họ, ấp ủng mấy giây mới thốt nên lời.
"Ba, me."
Cuộc sống sau đó của Uyền Nhi không mấy vui vẻ, đảm trẻ đó thay nhau ức hiếp cô, họ còn trêu chọc cô mất đi anh không còn ai đứng ra bảo vệ cô như những lần trước.
Uyên Nhi thu người lại, ánh mắt lo sợ nhìn nhữngngười đang đứng vây quanh lấy mình.
Tiếng cười nhạo, dèm pha vang vọng bên tai. Một cô bé tiến lên nắm lấy tóc Uyển Nhi kéo mạnh, cô bị đau muốn kêu anh hai nhưng nhớ ra hiện tại không còn anh hai bên cạnh nữa. Nỗi ấm ức cứ vậy mà nuốt ngược vào trong.
“Để xem hiện tại ai sẽ đứng ra cứu giúp máy."
"Buông ra, đau quá"
Mặt Uyền Nhi nhăn lại, cơn đau từ da đầu truyền đến Cô bé buông tay ra, sau đó nguyên đám xông đến người đã người đánh liên tục vào người Uyển Nhi. Từ
khiến cô không thể nào nhịn được mà kêu lên.
đầu cho đến cuối cô chỉ biết ôm lấy cơ thể chấpnhận chịu đựng từng trận đòn của bọn họ.
Cơ thể đau nhức vì vết thương nhưng cô không có
cách nào nói ra, lúc trước còn có người chăm sóc, hỏi hạn nhưng giờ không còn một ai.
“Em nhớ anh hai quá, anh về với em có được không?"
“Hôm nay Uyển Nhi bị người ta đánh, đau lắm nhưng
không có ai ngăn cản cả."
Cô nhìn lên trần nhà nói thầm, trong màn đêm nước mắt cứ thể lặng lẽ rơi xuống ướt hết một màng gối. Chi biết ôm chặt lấy chiếc gối ôm cũ kĩ mà anh hai để
lai.
Uyển Nhi đưa tay sờ lên cổ cầm lấy mặt dây chuyền
đứa lên trước mặt, ánh sáng nhỏ nhoi đủ để cô thấyđược hình dạng ngôi sao sáng của nó.
Đây là vật mà anh hai để lại, anh dặn cô phải luôn đeo bên mình vì chỉ có vậy anh mới có thể tìm lại cô. Uyển Nhi nắm chặt ngôi sao trong tay như thể anh hai đang bên cạnh mình, cô dần chim vào giấc ngủ. Thời gian cứ vậy dần trôi qua, nỗi nhớ cũng dẫn rơi vào dĩ vãng. Uyển Nhi bây giờ không còn là cô bé nhút nhát, luôn ỉ vào người khác như ngày nào nữa. Cô dần trở nên trầm tính hơn, đôi mắt không còn vẻ ngây thơ mà thay vào đó là sắc bén. Những lần bị đánh hội đồng cô không phản kháng, chỉ là khi bị đánh, cô đứng lên nhìn bọn họ rồi bình ổn thốt lên.
“Rồi tôi sẽ lấy lại tất cả "Nói xong cô xoay người rời đi, tiếng cười cợt vang sau lưng nhưng cô không để tâm lấy một lần. Sự hận thù cùng cự khiến cho Uyển Nhi ngày một trở nên xấu xa, cô bắt đầu lên kế hoạch đối phó với từng người, khiến những người đã ức hiếp cô phải trả giá.
Trong bóng đêm, Uyển Nhi chạm vào hình ngôi sao trên cổ, miệng thì thẩm.
“Em sẽ đợi ngày anh quay trở lại, em sẽ không để người ta ức hiếp em nữa. Vì anh hai sẽ đau lòng mà tự trách mình."
“Anh hai, em nhớ anh
Tuy mạnh mẽ, nhưng Uyển Nhi không thể nào quên
đi được hình bóng người anh trai luôn yêu thương,
che chở mình năm nào.