Sáng hôm sau.
Anh rời đi hôm qua đến giờ vẫn không thấy về, cô đã cảm thấy thoải mái hơn. Cảm xúc cũng đã trở lại bình thường. Cô vẫn tiếp tục đến công ty làm thư ký của anh theo như sự căn dặn của bà nội.
Cô không muốn cãi lời bà, nên chấp nhận đến đó mặc cho nguy cơ bị anh gây khó dễ là rất cao.
Vừa vào đến công ty cô đã nghe được mọi người xì xào bàn tán, mày cô nhíu lại.
Cô nghe loáng thoáng cái gì mà phu nhân đến, bước chân đột nhiên dừng lại, mắt mở to ngạc nhiên. Phu nhân trong lời nói của họ có khi nào là mẹ chồng của cô không? Suy nghĩ của cô vừa dứt thì cửa thang máy mở ra, từ bên trong một người phụ nữ khí chất cao quý, diện trên người bộ váy sang trọng, cô vừa nhìn đã biết đó là ai.
Nhưng điều cô lo lắng chính là, nếu như để mẹ chồng phát hiện ra cô có khi sẽ làm ầm ở đây.
Để tránh những chuyện không hay nên cô xoay người định lánh mặt đi, nhưng dường như ông trời không cho cô được như ý nguyện, mà đằng sau giọng chua ngoa của Tổng Lệ vang lên.
"Cô gặp mẹ chồng như tôi đây mà không chịu chào hỏi một tiếng nào sao?"
Cô hít sâu vào, nằm chặt lấy túi xách trong tay, từ từ quay người lại, định lên tiếng trả lời nhưng bà đã nhanh hơn nói: "Quên nữa, cô có phải con dâu tôi đâu mà có tư cách chào tôi chứ." An Hạ nhìn bà, mặc cho bà muốn chối bỏ quan hệ với cô, nhưng theo phép lịch sự cô vẫn cúi đầu chào.
"Chào Chu phu nhân."
Nghe được ba chữ Chu phu nhân, Tổng Lệ bỏ qua hình tượng của mình mà cười lớn trước mặt toàn thể nhân viên Chu thị, rồi nói giọng mia mai cô.
"Coi như cô cũng biết điều đấy, nhưng mà đừng nghĩ làm như thế tôi sẽ bỏ qua cho cô.” "Cô tốt nhất nên nhanh chóng rời xa con trai tôi đi và sớm làm thủ tục ly hôn luôn thì càng tốt.”
Mọi người xung quanh ai cũng khiếp sợ khi nghe được từ miệng mẹ của Tổng giám đốc kêu cô là con dâu, rồi nói nhanh chóng ly hôn nữa.
Loading...
Cô vẫn đứng đó từ đầu đến cuối đều điềm đạm, không tỏ thái độ gì với bà.
Cô nhẹ giọng nói.
"Con nghĩ chuyện này phu nhân nên đi nói với lão phu nhân thì hơn.”
Tổng Lệ tức giận đi qua thẳng thừng giáng cho cô một bạt tay.
“Bốp”
Các nhân viên đứng gần đó, đồng loạt đưa tay lên che miệng để không phát ra âm thanh. Họ thật sự không nghĩ là mẹ của Tổng giám đốc lại ra tay đánh cô nơi đông người như vậy.
Vì bà dùng lực rất mạnh khiến mặt cô theo đà mà hướng sang một bên, trên má nhanh chóng đỏ lên một mảng và hiện rõ dấu năm ngón tay trên đó.
Cô ôm lấy máy quay qua nhìn bà. Tống Lệ đứng đó không hề lo sợ mà ngược lại đưa khuôn mặt đầy thách thức nhìn cô, bà tin là cô sẽ không dám làm gì bà ngay tại đây.
Hơn nữa một khi mà cô có thái độ không tốt với bà thì cả công ty này sẽ biết được bộ mặt thật của cô, đến lúc đó bà không lo mình cần phải dụng tâm bày kế khiến con trai bà và cô ly hôn nữa.
An Hạ nhìn mọi người xung quanh thấy họ đang nhìn về phía mình, trong mắt họ có chán ghét, có cảm thông, cô cúi đầu xuống miệng cười chua xót.
Từ khi nào mà cô bị người khác sỉ nhục nơi đám đông như thế chứ?
"Cái tát này chính là hình phạt cho câu trả lời không xem tôi ra gì của cô.”
Cô buông tay xuống, bình thản đáp.
"Con không có gì mà không xem trọng phu nhân cả, phu nhân nghĩ quá nhiều rồi. Nếu hôm nay phu nhân đến đây muốn làm khó con thì con xin lỗi, con còn công việc cần phải làm, phu nhân muốn ở đây hay về thì tùy phu nhân quyết định, con xin phép đi trước.”
Nói xong cô lễ phép cúi đầu xuống chào bà rồi nhẹ nhàng lướt qua người bà đi vào thang máy.
Tổng Lệ tức giận trước thái độ của cô mà quay người lại quát lớn.
"Hạng người như cô có gì tốt đẹp mà bày ra điệu bộ thanh cao trước mặt tôi?”
Cô không quan tâm những lời nói đó mà bấm nút đóng thang máy lại đi lên phòng của anh.
Tống Lệ thấy cô đã đi, nhìn mọi người một lượt rồi không vui nói:
"Không đi làm việc đi mà nhìn cái gì?"
Nói xong bà xoay người đi ra ngoài. Trong thang máy, An Hạ thẩn thờ nhớ lại những lời nói thì thầm của đám nhân viên mà khi nãy cô đi qua cô đã vô tình nghe thấy.
Họ nói cô là phụ nữ xấu xa nên mẹ chồng mới không chấp nhận.
Thậm chí có người nói cô vốn đĩ chỉ là tình nhân của anh. Còn có người thì nói cô vào được công ty này và làm được chức thư ký của anh là do cô đã lên giường với anh mà có.
Cô nhẹ mỉm cười, hóa ra trong mắt họ cô là người không đàng hoàng như thế. Cô đến bao giờ mới lấy được ánh mắt thiện cảm của họ đây?
Lắc đầu gạt bỏ cái suy nghĩ đó, cô nói nhỏ trong miệng. "Cứ sống tốt là được, họ nói gì làm gì, mình không cần quan tâm chi cho phiền muộn.”
Chu Hạo đứng sau bức tường đã chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối nhưng anh không ra can ngăn, anh thấy mẹ của mình tới thì cũng hiểu được sẽ có chuyện như thế này.
Vậy thì càng tốt, anh không cần tốn quá nhiều sức, có mẹ ra tay thì rất nhanh anh sẽ được thoát khỏi cô.
"An Hạ, cảm giác bị người khác phỉ báng như thế nó có thú vị không? Đây chỉ mới là khởi đầu thôi, tôi còn nhiều trò vui để chơi với cô lắm."
Anh nhếch môi cười một cái rồi rời đi.
Cô bước vào phòng không thấy anh đâu nên đi thẳng lại bàn ngồi bắt đầu công việc của mình, khoảng năm phút sau thì thấy anh mở cửa đi vào, không nhìn cô một cái mà đi thắng lại bàn làm việc của mình.
Cô nhìn theo xong lắc đầu chán nản, cúi xuống tiếp tục xem bộ hồ sơ trong tay. Ở với anh cũng lâu nên cô quá quen với thái độ lạnh nhạt này rồi.
Ngoài công việc ra thì cô cũng không rảnh mà đôi co mấy chuyện đó với anh.
[...]
Nhìn đồng hồ trên tay, cô ngã người ra sau dựa lưng vào ghế, tay đưa lên xoa lấy chiếc cổ nhỏ nhắn đang mệt mỏi của mình, cuối cùng cũng hết giờ làm rồi.
Cô thu dọn lại bàn làm việc rồi cầm lấy túi xách ngồi đó chờ anh, không phải vì đợi anh về chung, mà theo quy tắc sếp về rồi nhân viên mới được phép về.
Chu Hạo dĩ nhiên biết được cô đang làm gì nhưng anh mặc kệ, từ từ đóng laptop lại, rồi đứng lên, tay vừa cài lại nút áo vest vừa đi thẳng ra ngoài.
Cô thấy anh đã rời đi cũng nhanh chóng đi theo. Bây giờ cô chỉ muốn chạy về nhà thật nhanh để được nằm trên chiếc giường êm ái của mình, tuy nó nhỏ nhưng nó đủ làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Biệt thự của Chu Hạo.
Cô bước xuống xe taxi rồi từ từ đi vào, cô không muốn ngồi cùng xe với tên cục súc đó nên mới gọi taxi để về riêng. Vừa vào đến cửa cô đã nghe giọng nói của một cô gái hết sức tức giận, hình như đang mắng người thì phải. An Hạ khó hiểu nhíu mày lại, chân giảm tốc độ chậm rãi bước vào trong.
Thiên Băng đứng đó khoanh tay lại hướng mắt nhìn Chu Hạo chất vấn.
"Tại sao anh hai lại để cho mẹ đánh chị dâu trước mặt nhiều người như thế?”
Chu Hạo tỏ vẻ không vui khi thấy em gái mà mình hết mực cưng chiều, nay lại vì cô gái đó mà đến đây mắng mình.
"Có phải anh nuông chiều em quá rồi không Thiên Băng?”
Thiên Băng bĩu môi khi nghe câu hỏi của anh, giọng lí nhí nói:
"Cái này có liên quan gì đến chuyện của chị dâu.”
Anh tức giận đứng lên quát.
“Tại sao em cứ bênh vực cho cô ta vậy? Cô ta là một cô gái xấu xa, tốt nhất em nên tránh xa ra thì hơn."
Thiên Băng hai tay chống lên hông, đầu ngửa lên nhìn anh trai mình, không hề sợ hãi đáp trả.
Cô biết anh rất thương cô nên anh sẽ không trách mắng cô quá nặng đầu.
“Anh biết gì về chị dâu mà nói chị ấy xấu xa? Người xấu xa là anh mới đúng, không phải là anh với cô người yêu của anh thì đúng hơn.”
Anh nhìn em gái của mình nghiến răng kêu lên.
"Chu Thiên Băng."