Tổng Lệ ở nước ngoài nghe tin Uyển Nhi ngã cầu thang đã lập tức giải quyết công việc hoàn thành một cách nhanh chóng để về thăm cô ta.
Vừa xuống máy bay, bà ta đã cầm lấy điện thoại gọi cho
Uyển Nhi.
Uyển Nhi đang nằm trong phòng ở biệt hự của anh và cô, cô ta cảm thấy thích thú vì bản thân có thể được vào đây ở.
Một căn biệt thự rộng lớn lấy hai màu chủ đạo là đen và trắng, nó toát lên vẻ nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần huyền bí.
Một người như Chu Hạo thì dĩ nhiên anh ta sẽ không bao giờ chọn cho mình những màu sắc sặc sỡ dành cho nơi ở của mình.
Đang suy nghĩ miên man về những chuyện liên quan đến
Chu Hạo, điện thoại trên kệ rung lên.
Uyển Nhi nhìn qua một cách khó hiểu.
Bây giờ trễ rồi mà ai còn điện cho mình vậy?
Cầm lên xem là một số điện thoại xa lạ, cô ta do dự một lúc mới bấm nút nghe. [Tôi nghe.]
Cô ta không biết đối phương là ai nên vẫn giữ nguyên thái độ hằng ngày của mình với người khác mà nói.
Tổng Lệ bên kia vì nghe được giọng của cô ta mà vui mừng không để ý đến cách nói chuyện của cô ta khác so với mọi ngày mà chỉ gấp gáp hỏi: [Sức khỏe của con đã ổn chưa?]
Uyển Nhi trừng to mắt hốt hoảng kéo điện thoại ra nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình,
Giọng nói này sao mà quen thế?
Mắt cô ta đảo qua đảo lại suy nghĩ, lát sau mắt bỗng sáng lên.
Đây là giọng nói của mẹ Chu Hạo.
Uyển Nhi hít vào một hơi thật sâu xong điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhỏ giọng hỏi: [Bác là?] [Bác là mẹ của Chu Hạo.]
Nghe được đáp án cô ta thở ra một cách nhẹ nhõm.
May mà mình nhanh trí nếu không bị lộ ra thái độ của mình không tốt rồi. [Dạ con xin lỗi vì không nhận ra bác, bác gọi con có chuyện gì không a?]
Tổng Lệ giao hành lý cho trợ lý rồi vừa đi ra xe vừa nói: [Ta nghe nói con bị ngã phải nằm viện, con đã khỏe hơn chưa?
Bên kia Uyển Nhi nhớ lại chuyện lần trước, mắt chợt lóe lên. Vốn dĩ cô ta đã quên đi chuyện kia nhưng nay mẹ của Chu Hạo nhắc thì cô ta sẽ nhân cơ hội này mà nói xấu An На. [Con chỉ bị thương nhẹ thôi không sao đâu bác, chị Hạ cũng chỉ là vô ý mới làm con ngã thôi.]
Tổng Lệ nghe xong bước chân chợt dừng lại, mày nhíu chặt, giọng không vui hỏi: [Chuyện này có liên quan gì đến con bé kia?] [Con.]
Uyển Nhi giả vờ ấp úng không muốn nói. [Con có gì cứ việc nói với bác, hay là vậy đi ngày mai chúng ta hẹn nhau nói chuyện có được không? [Chuyện này...dạ được ạ.]
Cuộc trò chuyện kết thúc, Uyển Nhi nhếch nhẹ khóe môi lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cô muốn đấu với tôi sao An Hạ? Cô còn non lắm mới khiến tôi chịu thua."
Hôm sau đúng như đã hẹn, Uyển Nhi đi đến nhà hàng mà Tống Lệ nhắn địa chỉ cho cô ta.
Nhìn nhà hàng được bố trí một cách sang trọng, nhân viên đón khách một cách bài bản có nguyên tắc, thao tác đồng đều không khiến khách hàng phải khó chịu.
Đây chính là biểu hiện cho thấy nhà hàng dành cho những người có địa vị thượng lưu, có tiếng nói trong xã hội mới có thể đến được những nơi như thế này.
Thấy Uyển Nhi vào, Tống Lệ nở nụ cười thật tươi rồi nói: “Con ngồi đi, lâu rồi mới có dịp hai bác cháu chúng ta được đi chung." "Dạ."
Uyển Nhi gượng cười trả lời bà, cô ta đã tính toán hết rồi. Trước mặt Tổng Lệ cô ta sẽ vờ như mình là một thiếu nữ tinh khiết ai nhìn vào cũng muốn che chở bảo vệ. Cô ta biết ở Chu gia, người có tiếng nói là nội Chu nhưng địa vị của Tống Lệ cũng không hề nhỏ, hơn nữa bà ta còn là mẹ của Chu Hạo. "Con và Hạo hai đứa thế nào rồi?"
Tổng Lệ không chần chừ mà nói thẳng vào vấn đề với cô ta. “Tụi con vẫn như vậy thôi bác, chắc con và anh ấy có duyên mà không có nợ."
Nói xong cô ta cúi đầu xuống lấy tay che mắt mình lại tỏ ra bản thân ấm ức đến rơi nước mắt.
Tổng Lệ dĩ nhiên bị cô ta qua mặt mà vội đi qua ôm cô ta vào lòng, bàn tay của bà vỗ nhẹ lên sống lưng Uyển Nhi. "Không sao, có bác ở đây con không phải sợ sẽ không đến được với Chu Hạo. Không giấu gì con ngay từ đầu bác nhìn thấy con đã biết được người xứng đôi với Hạo chỉ có mình con mà thôi."
Uyển Nhi nằm rúc trong lòng bà ta nhẹ mỉm cười nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt đi, ngẩng đầu lên nhắn mặt nhìn Tống Lệ. "Con cảm ơn bác."
Tổng Lệ đánh nhẹ lên bàn tay Uyển Nhi rồi nói giọng trách móc. "Cảm ơn cái gì không biết, ta hẹn con ra đây chính là muốn giúp con trở thành con dâu chính thức của Chu gia, con cảm thấy như thế nào?" “Cách gì vậy bác?”
Uyển Nhi bắt lấy tay Tống Lệ gấp gáp hỏi, đến khi thấy khuôn mặt Tống Lệ đơ ra thì mới phát hiện mình vì vui mừng mà đã làm một hành động không biết suy nghĩ.
Cô ta nhanh chóng thu lại dáng vẻ đó và bày ra bộ mặt thẹn thùng. "Con xin lỗi, con chỉ là vì quá yêu anh Hạo nên khi nghe được thành đôi với anh mà tỏ ra hành động quá mức khống chế như vậy."
Bất động trong giây lát thì cuối cùng bà ta cũng hoàn hồn lại, nâng khóe môi lên cười. "Bác hiểu mà, không sao không sao con đừng căng thẳng.” "Vậy...vậy chuyện bác muốn nói với con là gì ạ?" "Con lại đây bác nói nhỏ cho con nghe.”
Uyển Nhi nhích người lại gần Tống Lệ, cô ta đưa lỗ tai sát gần miệng Tống Lệ nghe bà ta nói.
Tổng Lệ nói gì với cô ta mà miệng cô ta càng nghe khóe môi càng cong lên thật cao.
Phải chăng đây là một âm mưu gì rất cao siêu?
Thiên Băng sau khi nghĩ ngợi sẽ giúp chị dâu tiêu diệt tiểu tam xong thì hôm sau lập tức quyết định đi gặp bà nội, nhưng trước khi đi cô ấy phải đi đến một cửa hàng thật lớn để mua cho bà nội một món quà.
Vừa đi Thiên Băng vừa lẩm bẩm. "Mình nên mua gì cho bà nội đây?"
Do vừa đi vừa nhìn ngó xem có món gì thích hợp với nội Chu không mà cô ấy không để ý phía trước đang có một người đi về phía này mà cứ thế đâm vào người ta. "A"
Đến khi bản thân va vào rồi mới hốt hoảng la lên, lực đụng rất lớn khiến thân thể Thiên Băng bật mạnh ra sau, cô ấy chỉ biết nhắm chặt mắt lại chờ cái mông yêu dấu của mình chạm đất một cách đau đớn.
Nhưng dường như mọi chuyện tiếp theo không như Thiên Băng nghĩ bởi vì cô có cảm giác trên eo của cô có một bàn tay đang ôm lấy kéo cô lại.
Sau đó ít giây chính là một lực mạnh kéo đến, Thiên Băng cứ như vậy mà nằm gọn trong lòng người ta.
Mắt cô ấy vẫn nhắm chặt, tay thì nhất thời mà siết chặt góc áo của người kia. "Bé con, em đi mà không biết nhìn đường sao?”
Giọng nói này sao mà nghe quen thế? Hình như mình đã nghe ở đâu rồi thì phải?”
Thiên Băng nghĩ ngợi trong lòng mà không chút phản ứng nào với câu hỏi của người kia.
Lãnh Thần cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó ép sát vào ngực mình mà buồn cười.
Lâu rồi không gặp, em ấy vậy mà vẫn đáng yêu như ngày nào. "Sao không trả lời anh?”
Lãnh Thần hỏi lại lần nữa, đáy mắt không còn tia cười nào mà thay vào đó chính là ánh mắt thương yêu nồng thắm. "A"
Thiên Băng kêu lên một tiếng xong nhanh chóng mở mắt ra nhìn người đang nói chuyện với mình.
Thấy người trước mặt mình là ai, cô ấy há miệng thật to ra giật mình xong lắp bắp kêu: “Anh...anh sao anh lại ở đây?"