Thời gian này mọi sự tập trung đều đổ dồn lên chuyện của anh hai và chị dâu nên mọi người không ai để ý tâm trạng thất thường của Thiên Băng.
Từ ngày cô đến Chu gia cùng bà nội tính kế thì đã có điểm gì đó khác thường nhưng do cô ấy giỏi che giấu cảm xúc của mình quá nên người trong nhà không một ai phát hiện ra.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Chu Hạo, Thiên Băng ngay lập tức đề nghị qua Úc du học để nâng cao kiến thức sau này có thể về giúp cho công ty của gia đình. Dĩ nhiên lời đề nghị này sẽ được mọi người đồng ý, vì lúc trước cho dù người trong gia đình có khuyên Thiên Băng cỡ nào cô ấy cũng không muốn làm ở công ty.
Nhưng có lẽ không ai biết cô ấy đi là có lý do. Sau hai tháng làm thủ tục, Thiên Băng không chậm rãi thêm nữa mà nói lời chào với mọi người mà kéo vali ra xe đi đến sân bay.
Cô ấy không cho ai đi tiễn mình vì sợ bản thân không chịu được cảnh xa nhà mà sẽ khóc. Mọi người đều biết ý nên ai nấy chỉ biết ngậm ngùi đứng đó nhìn cô lên xe rồi đi mất hút.
Thiên Băng ngồi trong xe, nhịn không được quay đầu lại nhìn bà nội, mẹ, anh và mọi người cổ kìm nén nước mắt không cho nó rơi xuống.
Tay không tự chủ được mà đặt nhẹ lên phần bụng của mình, nơi đây đang có một sinh linh bé nhỏ đang từng ngày phát triển trong bụng của cô.
Phải, đứa bé là con của Lãnh Thần, là lần trước cậu mất khống chế đã cưỡng ép cô.
May mà cô không có dấu hiệu ốm nghén nên khi thấy kinh nguyệt của mình đã trễ hơn hai tháng cô đã nghi ngờ mà mua que về thử, kết quả hiện lên là hai vạch. Cô nhớ lúc đó trái tim của cô như muốn rớt ra ngoài.
Đây là đứa con của cô và người cô yêu, nhưng anh ấy lại dùng sự mạnh bạo để chiếm lấy con người của cô thì thử hỏi cô chấp nhận anh ra sao đây?
Lãnh Thần! Anh cũng đừng có trách em, em không muốn anh biết đến sự hiện diện của con chúng ta. Đợi đến lúc em bình tĩnh chấp nhận anh thì lúc đó em sẽ nói cho anh biết sự thật.
Hôm đó, một cô gái với thân hình mỏng manh, yếu đuối nhưng sâu thẳm bên trong lại rất mạnh mẽ mang theo tình yêu nhiều năm của cô ấy và đứa bé cùng rời khỏi đất nước mà cô ấy và cha đứa bé sinh ra và lớn lên.
[...]
Thiên Băng nói dối với gia đình qua đây du học nhưng thực chất cô là đang trốn tránh mọi người, cô sợ họ biết cô mang thai sẽ tức giận mà nhất quyết muốn biết người nào làm.
Cô không muốn bản thân nói anh ra, cô cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm.
Thiên Băng đỡ lấy bụng bầu đã sáu tháng của mình cẩn thận bước đi trên đường, ánh mắt long lanh mang theo tia cười nhìn những đứa trẻ đang vui đùa trong công viên gần đó.
Thời gian trôi qua nhanh thật, vậy mà cô đã qua đây được mấy tháng rồi. Ngày ngày cảm nhận được sự thay đổi của con, cô như có thêm sức mạnh chống lại cả thế giới.
Đầu khẽ cúi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bụng thì thầm:
"Cảm ơn con đã làm động lực cho mẹ, cảm ơn con đã đến với thế giới này để mẹ biết được hóa ra làm mẹ lại thiêng liêng như thế."
Thiên Băng đang tận hưởng niềm hạnh phúc riêng của mình thì phía sau bỗng một tiếng kêu vang lên khiến cho Thiên Băng ngay lập tức thân thể cứng đờ lại như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. "Thiên Bằng"
Tiếng kêu sao mà da diết quá, nó như chất chứa bao nhiêu nỗi nhớ nhung bao ngày không gặp người mà mình thương. Ánh mắt chan chứa nhìn người con gái trước mặt, cô ấy không còn vẻ hồn nhiên, vui tươi như lúc xưa nữa mà thay vào đó là sự trưởng thành của một người phụ nữ.
Người đàn ông vừa kêu đó chính là Lãnh Thần. Anh đã tìm được Thiên Băng rồi.
Hai tay để bên hông của Lãnh Thần khẽ rung, mắt ngấn lệ nhìn người con gái mà anh vất vả tìm kiếm mấy tháng nay, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi. Trong lòng bắt đầu rối bời, trái tim không còn đập theo nhịp điệu bình thường nữa mà thay vào đó là tiếng đập liên hồi vì hồi hộp.
Thiên Băng siết chặt hai bàn tay lại, chân run run đứng lên không nói tiếng nào quay lưng định bỏ chạy nhưng người đàn ông phía sau đã nhanh chân hơn, đứng chặn cô lại xong tiện tay ôm cô vào lòng.
“Em định trốn anh đến bao giờ đây? Em định giày vò anh đến bao giờ nữa?"
Tim cô truyền đến từng hồi đau đớn nhưng cô đã tự hứa với lòng là không được tha thứ cho anh, chính anh đã làm cô tổn thương.
"Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết anh."
"Em nói dối, em làm sao không biết anh được, người đêm đó làm với em chính là anh.”
Nhắc tới đêm định mệnh đó, sự kiên cường của Thiên Băng cố gắng xây đắp mấy tháng nay lại bị một câu nói của anh mà sụp đổ. Cô sai rồi, anh là một người đàn ông máu lạnh, vô tình không ai là không biết, cô làm sao đấu lại được với anh kia chứ.
Thiên Băng như phát điên lên mà đẩy mạnh Lãnh Thần ra, mắt trừng lớn nhìn cậu như nhìn thấy kẻ thù. Điều này khiến Lãnh Thần đau lòng không thôi. Cậu sai rồi, cậu không nên đối với cô ấy như thế. Phải biết cô ấy không phải như An Hạ, có trái tim sắc đá có thể chịu đựng được người khác sỉ nhục mình. "Tôi đã cố tình trốn tránh anh thì anh còn cổ tìm tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết hãy tránh xa tôi ra." Lãnh Thần định tiến lên một bước muốn kéo cô lại nhưng ánh mắt vô tình chạm vào phần bụng của cô. Thiên Băng hôm nay mặc một chiếc váy rất rộng, nếu cậu không lầm thì đây là váy dành cho phụ nữ mang thai.
Nghĩ như vậy, mắt cậu trợn to khiếp sợ ngước lên nhìn Thiên Băng nhỏ giọng lắp bắp:
“Em...em mang thai sao?”
Sao cô lại quên mất việc này kia chứ, không được, cô phải tìm cách rời đi nhanh trước khi bị anh phát hiện ra.
"Anh điên à, tôi tự nhiên sao lại mang thai." Lãnh Thần không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào bụng của cô. Chân cũng bắt đầu nhanh chóng tiến lên phía trước.
Thiên Băng thấy vậy vô cùng khiếp sợ trong lòng, liên tục lùi người về sau. Mãi vẫn không thấy Lãnh Thần chịu dừng bước, cô đảo mắt qua lại liên tục xong xoay người bỏ chạy. Lãnh Thần biết chắc cô sẽ làm như vậy nên đuổi theo. Với sự chênh lệch chiều cao của cả hai thì không bao lâu Thiên Băng đã bị cậu tóm lại.
Cô vùng vẫy tránh thoát kịch liệt không cho cậu có cơ hội đụng đến bụng của mình, nhưng cô lại quên mất cậu là đàn ông lại được tập võ từ nhỏ nên mấy
chuyện như thế này đối với cậu không ra gì. Cậu chỉ cần lấy một tay bắt lấy hai tay của cô để ở trước ngực, một tay khác sờ nhẹ lên bụng cô. Xác nhận bụng cô nhô cao, mắt cậu nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo, không khí xung quanh bắt đầu ngột ngạt.
"Chu Thiên Băng! Em dám mang con của anh đi trốn."
Lãnh Thần tức đến mức nghiến răng gầm lớn tên của cô, cậu thật sự không nghĩ đến chỉ một lần lại khiến Thiên Băng mang thai. Hơn nữa còn không chịu nói với cậu một tiếng đã chạy qua nước ngoài lẩn tránh. Nếu cậu không đi tìm có phải cô định giấu cậu về chuyện của đứa bé luôn không.
"Anh nói hươu nói vượn gì đấy, tôi là mập lên nên béo bụng không có mang thai gì ở đây cả."
"Nếu em đã nói như thế thì anh không ngại đưa em đi gặp bác sĩ."
“Cái gì? Không không tôi không đi đâu hết, anh thả tôi ra."
Không để cô có thêm cơ hội phản bác, Lãnh Thần đã cúi người xuống bế ngang cô lên rồi đi thẳng ra xe.
Thiên Băng chỉ biết gào thét trong vô vọng cộng thêm nỗi lo lắng truyền đến.