Trình Lam rửa chân tay ở con suối rồi mượn tạm một lều để thay đồ .Nhưng do cô quá vội lên vơ nhầm đồ.
Cô không cầm theo quần áo của mình mà cầm theo chiếc áo sơ mi đen của Lôi Lạc Thiên.
Cũng may Trình Lam rất thấp so với Lão đại nên mặc cũng đến nửa đùi.
Ngó đầu ra khỏi lều ,cô cúi đầu chạy thục mạng về lều của mình ,vừa chạy vừa dùng tay giữ áo.
May mắn là mọi người đang chuẩn bị bữa tối nên không ai để ý đến cô.
Chạy đến cửa lều của mình ,cô chui tọt luôn vào mà quên mất còn có Lôi Lạc phào nhẹ nhõm ,nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Lôi Lạc Thiên đang nhìn mình.
Mặt Trình Lam nhanh chóng đỏ lên,vơ vội chiếc mền khoác lên người .
Ánh mắt của Lôi Lạc Thiên hiện nên ý cười rõ rệt.
Cảm nhận được sự khác lạ trong cái nhìn của Lôi Lạc Thiên ,miệng Trình Lam lắp bắp giải thích :
"Tôi không cố ý lấy áo của Lão đại mặc đâu, vừa vội vàng quá nên tôi nhón nhầm ,tôi bây giờ sẽ thay ngay."
Nhìn vẻ mặt lúng túng ,đỏ lự của cô ,Lôi Lạc Thiên không nhịn được trêu chọc:
"Thay ngay đây hử ??????"
Mặt cô bây giờ đã như đít khỉ ,không kịp suy nghĩ đã nhanh như cắt trả lời lại Lôi Lạc Thiên;
"Đúng ,thay ngay đây,......"
Nhưng nhận ra mình lỡ lời ,khẽ chửi thề trong lòng ,ngước khuôn mặt tôm luộc của mình lên nhìn thẳng vào ánh mắt Lôi Lạc Thiên :
"Nhưng Lão đại có thể ra ngoài để tôi thay đồ được không ,......,ách ,.......nam nữ thụ thụ bất tương thân,....."
Tôi cũng không có làm gì em .
"Tôi biết Lão đại không làm gì tôi ,nhưng tôi dù sao cũng là phụ nữ ,còn Lão đại là đàn ông...."
Lôi Lạc Thiên thu lại vẻ mặt cười cười của mình ,khôi phục lại vẻ lãnh đạm ,lạnh lùng bước ra .
Mọi người cùng Lôi Lạc Thiên đang ngồi trước bàn ăn ngoài trời .
Ai cũng trong lòng cảm thấy cả kinh bởi họ được ngồi ăn cùng Lão đại .Trình Lam sau khi thay đồ xong cũng ra khỏi lều ,đi về phía bàn ăn rồi ngồi xuống .
Nhận thấy không khí có vẻ khác lạ nhưng cô cũng không buồn để ý.
Tam Hổ nhận thấy sự khác biệt của Lão đại nên tò mò hỏi:
"Tôi cảm thấy Lão đại của vẻ đang vui ?????"
Lôi Lạc Thiên không để ý giọng điệu tò mò của Tam Hổ ,thay vào là cái gật đầu nhẹ , rồi chuyển ánh mắt sang nhìn Trình Lam:
"Nhìn thấy một vài thứ hay ho ".
Trình Lam đang ăn thì bị sặc .Một người nhân viên trong đoàn thấy vậy thì đưa cho cô cốc nước rồi định đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô,nhưng đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Lạc Thiên cản lại .
Mọi người nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Trình Lam thì tò mò nhưng lại không dám hỏi.
Sau bữa ăn kết thúc thì từng top người trở về lều của mình ,Tam Hổ cúi chào Lôi Lạc Thiên ,vui vẻ vẫy tay với Trình Lam rồi quay vào lều .
Trình Lam ngượng ngùng trở về lều cùng Lôi Lạc Thiên ,dù sao cô cũng chưa từng ngủ cùng đàn ông nên có chút ngại ,đặc biệt dáng ngủ của cô không hề tốt.
Vừa bước vào căn lều ,Trình Lam lấy balo ngăn lều làm hai .Lôi Lạc Thiên thấy hành động của cô thì có ý cười cười nhưng mặt lại tỏ vẻ nghiêm nghị :
"Cái này là gì?"
" À ,Lão đại, tôi đang làm vách ngăn ,tôi sợ lúc tôi không tỉnh táo có thể xâm phạm đến anh ,..haha,...." Trình Lam vừa làm vừa cười gượng trả lời Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên không nói gì ,đi về phía nửa bên phải nằm xuống ,hai tay gác lên đầu.
Trình Lam thấy vậy thì tắt điện rồi nằm sang nửa bên trái ,cô không quen ngủ khi có ánh sáng .
Vì mệt mỏi cả ngày trời nên cô rất nhanh chóng chìm vào giấc thấy cô đã thở đều nhè nhẹ ,Lôi Lạc Thiên ngước lên nhìn cô.
Anh cảm thấy buồn cười với dáng ngủ của cô,người duỗi thẳng tắp ,hai tay đặt lên bụng ,môi hơi mở ra ,mái tóc dài dài vắt về phía sau.
Bỗng cô xoay người đặt tay và chân lên bức vách xây bằng balo,làm cho nó đổ ,một chiếc rơi vào đầu cô,may mắn chiếc balo không nặng ,Trình Lam nhíu mày lại, đưa tay lên vuốt mặt rồi lại tiếp tục ngủ .Nhìn hành động cô như vậy ,Lôi Lạc Thiên vừa buồn cười vừa lo lắng :lúc cô ngủ thì không biết trời đất gì .
Bỏ hết những chiếc balo sang một bên ,không còn gì ngăn cách giữa hai người ,Lôi Lạc Thiên nằm xuống ,cách cô một khoảng ,rồi cũng thiu thiu bắt đầu nhắm mắt .
Nửa đêm, mọi thứ đều rất yên tĩnh ,trong lều của Lôi Lạc Thiên cũng vậy.
Đôi mắt lạnh lẽo mở ra ,ngước vào khoảng không đen trước mặt ,ánh mắt sâu thẳm ,băng lạnh nhưng ẩn chứa nét dịu dàng cưng chiều khó phát hiện ,nhìn vào thân hình nhỏ bé của người nào đó ngay bên cạnh ,cánh tay Trình Lam vắt lên bụng của Lôi Lạc Thiên ,đầu của cô gác lên vòm ng ực rắn chắc ,cái chân trắng mịn đu trên đùi của Lão đại,trên khuôn miệng xinh đẹp còn rõ ý cười thỏa mãn .
Nét cười hiện rõ trên đôi môi bạc ,vòng tay ôm lấy cô ,cái ôm dịu dàng đầy sủng nịnh ,khẳng định quyền sở hữu với người con gái trước mặt.
Ánh sáng ít ỏi hiện lên ,trời bắt đầu ứng sáng ,mọi người đã thức dậy hết nhưng vẫn còn một người đang trong tay một người ngủ ngon lành .
Lôi Lạc Thiên đã mở mắt từ sớm ,nhưng Trình Lam thì vẫn ôm chặt lấy anh mà ngủ .
Cưng chiều nhìn thân ảnh trước mặt ,nhưng vẫn phải gọi cô dậy vì còn xuất phát .
Cảm nhận có người lay mình ,cô nhanh chóng mở mắt ,do hôm qua mệt nên cô không thể thức dậy đúng giờ .
Cảm nhận có hơi ấm bên cạnh ,quay người sang ,hai mắt to tròn mọng nước nhìn người trước mặt (mới ngủ dậy ).
Nhanh chóng bật dậy ,mới sáng sớm cái miệng của cô đã phải hoạt động hết công suất :
"Xin lỗi Lão đại ,tôi không cố ý ,tôi đã xây vách nhưng ,....ách ,....nó hình như bị làm sao ,....."
"Không sao."
Lôi Lạc Thiên bước ra khỏi lều rồi mà Trình Lam vẫn đỏ mặt.