Sau khi giải quyết bữa tối và trở về phòng ,nghĩ đến khoản tiền thưởng Lôi Lạc Thiên cho cô ,Trình Lam không khỏi vui mừng ,ai bảo cô sinh ra đã mê cái đẹp.
Còn tiền thì ai chả thích nên không thể trách cô.
Nhưng Trình Lam là người suy nghĩ sâu xa ,cô ở Trung Quốc chẳng quen biết ai trừ Lôi Lạc Thiên ,ô tô cô lái không giỏi nên muốn đi đâu cũng không thể nhờ người khác .Dù sao ở Hồng Kông cô cũng là dân đua xe moto chuyên nghiệp ,sao không thử ở Trung Quốc một chút .
Sau tìm hiểu xem xét, Trình Lam quyết định dùng tiền của mình mua một chiếc siêu moto BMW SRR.
Chiếc xe sẽ được chuyển đến sau tuần nữa .Thỏa mãn với đam mê ,cô tiếp tục vùi đầu vào trai đẹp .
Trình Lam vừa xem được một video hết sức bắt mắt nên cô quyết định áp dụng thử một chút.
Hôm sau ,vừa sáng sớm Trình Lam đã vui vẻ ra khỏi phòng chạy về phía phòng ăn thì gặp Phàm Luân trên đường .Cười vui vẻ vẫy tay với Phàm Luân ,chạy thật nhanh đến chào hỏi rồi cười thật tười :
"Phàm Luân, tôi có quà tặng anh".
"Quà gì ??? Phàm Luân vui vẻ hỏi lại cô".
"Anh xòe tay ra".
Phàm Luân nghe cô xòe bàn tay của mình ra ,Trình Lam đặt bàn tay mình vào tay Phàm Luân:
"Đây nè ,thấy thế nào ????"
Phàm Luân cười sặc sụa nhìn cô không thèm giữ ý tứ hay hình tượng .Hai người cười quên cả trời đất .Bước vào phòng ăn ,cô cùng Phàm Luân vừa đi vừa trêu nhau làm cho tâm tình của Lôi Lạc Thiên thụt sâu không thấy lẽo nhìn Phàm Luân làm cho anh ta dựng tóc gáy, đây là nguyên nhân khiến cho bữa sáng không hề thoải mái ,Tề Phong dù đã quen với khí lạnh bên cạnh Lão đại cũng cảm thấy đáng sợ.
Bữa sáng vừa dứt ,Lôi Lạc Thiên đã lôi ngay Trình Lam lên xe đến Lôi thị mặc cho cô phản kháng .Ngồi trong xe biết mình không làm gì được nên rảnh rỗi quay qua chọc Lão đại .
Đưa bàn tay vào túi áo rồi quay sang nhìn Lôi Lạc Thiên :
"Lão đại ,đưa tay ra tôi có quà muốn tặng anh ?"
"Quà ?........"Dù miệng hỏi nhưng Lôi Lạc Thiên vẫn đưa bàn tay mình ra trước mặt cô .
Trình Lam liền lồ ng bàn tay mình vào tay Lão đại :
"Quà đây nè ,rất giá trị đúng không Lão đại?"
"Không giá trị chút nào ......"Nói vậy nhưng ánh mắt của Lôi Lạc Thiên lại mang theo tia vui vẻ ,kéo cô đến gần mình ôm vào lòng ,cằm tựa vào vai cô,hai mắt nhắm lại .
Trình Lam bất ngờ vì hành động của Lôi Lạc Thiên liền phản kháng nhưng bị anh ghì chặt ,mặt đỏ như tôm luộc.
Hành động của anh làm cho Tế Phong cũng sửng sốt vài giây.
Ra khỏi xe,mà mặt Trình Lam vẫn chưa hết đỏ .Lẽo đẽo theo Lôi Lạc Thiên ,không ít ánh mắt nhìn cô, một phần vì tò mò một phần cũng vì ganh tỵ.
Nhìn khuôn mặt đỏ đỏ của cô ,Phàm Luân không nhịn được hỏi một tiếng:
"San San sao mặt cô đỏ vậy ?"
"À ,tôi không sao."
Tuy không ai để ý tới cách gọi thân mật của Phàm Luân với Trình Lam ,nhưng Lôi Lạc Thiên đi ngay trước bọn họ nên nghe rất rõ hai từ "Lam Lam".
Tâm tình vui vẻ nhanh chóng biến mất ,làm cho mọi người cảm thấy sợ sệt .Bước vào thang máy chủ tịch ,ai cũng ngạc nhiên vì trước giờ chủ tịch chưa bao giờ liếc nhìn nữ nhân không nói đến việc người đó còn được đi cùng thang nhiều ánh mắt ngưỡng mộ chĩa về phía Trình Lam ,và cũng có một vài nhân vật ganh tỵ.
Vào đến phòng chủ tịch,Lôi Lạc Thiên lạnh giọng nhìn cô :
"Ở đây chờ tôi".
Nhìn mọi người ra khỏi phòng ,cô cũng chẳng có hứng quan sát ,liền ngả người xuống chiếc ghế salong êm ái rộng rãi trong phòng .Rút ra chiếc điện thoại tiếp tục xem phim
Cuộc họp diễn ra hơi căng thẳng vì tâm tình chủ tịch không tốt ,mọi người ra khỏi phòng ,Nhị Hổ nhìn Lão đại sát khí như vậy ,anh liền hướng tới Phàm Luân để hỏi ,nhưng nhận lại chỉ là câu trả lời không biết .Bỗng nhớ đến trò đùa sáng nay của Trình Lam ,Phàm Luân liền quay qua tiếp nối cha anh trọc Nhị Hổ :
"Lão Nhị ,anh xòe tay ra tôi có quà tặng anh".
Nghe đến quà tuy không tin lắm nhưng vẫn xòe tay ra .Hai người bọn họ trêu nhau ngay trong phòng họp ,tuy không lớn tiếng nhưng cũng đủ làm anh lạnh đi thêm mấy phần nữa .
Ra khỏi phòng họp ,lạnh nhạt liếc nhìn hai còn người đang trêu nhau .Phàm Luân ,NHị Hổ dựng tóc gáy trước cái nhìn của Lão đại lật đật theo sau anh .
Vị thư kí nhìn thấy chủ tịch liền chào một tiếng rồi mở cửa cho anh .
Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nói của cô :"oppa thật là đẹp trai nhất ".
Sát khí từ người Lôi Lạc Thiên đã phát tán nên đến tận trời xanh , xuống tận tầng địa ngục nhưng người gây ra nó lại không biết gì ,vẫn dán mắt vào cái điện thoại ,cái miệng nhỏ ngắn lại thỉnh thoảng suýt xoa khen ngợi:"Thật soái ,thật đẹp trai ,ôi chồng tương lai của mình ".
Mọi người đứng bên cạnh Lôi Lạc Thiên đều buồn cười trước vẻ mặt của Trình Lam nhưng lại không dám .Bây giờ cô mới nhận thấy bão bùng ,sấm chớp vây quanh mình ,quay lại nhìn Lôi Lạc Thiên ,thấy khuôn mặt anh xám xịt thì không khỏi giật mình .
Cô liền để điện thoại của mình xuống bàn rồi bật dậy chạy lon ton về phía Lôi Lạc Thiên ,cười hì hì chào anh :
"Bây giờ em mới thấy tôi có phải quá muộn hay không hử?"
"Không muộn ,không muộn....."Trình Lam lau mồ hôi nhìn Lôi Lạc Thiên