Trình Lam ngồi trên đùi Lôi Lạc Thiên.
Cô không dám ngẩng mặt lên vì sợ.
Lão đại đang rất tức giận.
Tình trạng im lặng kéo dài cho đến khi về đến Lôi gia.
Bế cô ra khỏi xe ,chỉ để lại cho Tề Phong một câu :
"Đem đồ của Lam tiểu thư lên phòng tôi".
Dù mọi người trong Lôi gia nhìn thấy ,họ cũng chẳng dám tò mò ,vẫn tiếp tục công việc như bình thường .
Bước vào căn phòng ,vứt cô lên chiếc giường .Cả người Trình Lam bị bao bọc bởi hai tay của Lôi Lạc Thiên ,ánh mắt tro xám nhìn thẳng vào cô :
"Em đúng là to gan".
"Lão đại ,lần sau không thế nữa".
"Còn có lần sau".
Lạnh nhạt nhìn Trình Lam ,giọng nói mang theo sự tức giận.
"Lần này em đã chạm đến giới hạn của tôi".
Mở to mắt nhìn khuôn mặt gần kề trước mặt .Đôi môi lạnh lẽo của Lôi Lạc Thiên phủ lên đôi môi hồng hào nhỏ nhắn của cô.
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của cô trước mặt ,Lôi Lạc Thiên cảm thấy hài lòng ,nhìn là biết đây là lần đầu cô hôn:
"Nhắm mắt lại".
Trình Lam định mở miệng :"L..." nhưng lại là cơ hội để cho chiếc lưỡi của anh càn quét .Trình Lam không dám thở .Nhìn cô đỏ mặt ,anh mới từ từ rời khỏi môi cô.
Nhân cơ hội Trình Lam bật dậy chạy vào phòng tắm.
Nhìn vẻ mặt đỏ lựu của mình trong gương ,cô chỉ biết thở dài .Nhưng điều làm cô chú ý là dòng máu chảy từ mũi của cô .
"Chắc do nóng quá nên chảy máu".
Bật vòi nước để tắm ,từng dòng nước mát lạnh làm cho cô tỉnh táo hơn, màu đỏ trên mặt cũng đã mất .Nhưng cô không có đồ để thay .Mặc chiếc áo tắm thắt dây cẩn thận .May cô không cao lắm nên chiếc áo cũng đến đầu gối.
Hé cửa thò đầu ra .Thấy cô như vậy ,anh không khỏi buồn cười :
"Mau ra đây".
"Nhưng tôi không có đồ thay".
"Đồ ở trong tủ".
Sau khi thay đồ xong ,cô mới thoải mái đứng trước Lôi Lạc Thiên
"Ngủ đi ,tôi đi tắm ".
Nhìn Lôi Lạc Thiên bước vào phòng tắm ,Trình Lam thoải mái nằm nên ghế sofa trong phòng ,chỉ trong chốc lát cô đã đi đánh cờ với chu công .
Nhìn cô nằm trên ghế ,Lôi Lạc Thiên bế cô đặt lên giường .Ôm cô vào lòng .Nhìn cô gái trong lòng mình anh không khỏi cảm thấy vui vẻ .Cô chính là giới hạn của anh .
Trình Lam thức dậy rất đúng giờ .Không khỏi giật mình nhìn người trước mặt .Càng giật mình hơn là chân cô đang gác lên Lão đại, giật mình hơn nữa Lão đại không mặc áo .Nhưng cũng phải công nhận Lão đại vừa yêu nghiệt ,cơ thể lại rất đẹp.
Cứ nằm như vậy nhìn Lôi Lạc Thiên ,mà không hề biết có ánh mắt cứ nhìn mình .Nhưng cảm thấy có gì đó ,Tronhf Lam liền bật dậy chạy vào phòng tắm.
Máu mũi cô lại chảy "Mình quá mê trai "
Vệ sinh cá nhân xong ,ra khỏi phòng thì đã không thấy Lôi Lạc Thiên .Vì cái bụng đang réo lên cô liền chạy xuống phòng ăn .
Trở về quỹ đạo ,cô vẫn đến phòng chế tạo làm việc như thường ngày .
Nhưng người canh gác thì đã bị thay thế .
Trong phòng làm việc ,sự im ắng được đánh thức bởi một giọng nói lạnh lùng :
"Cậu đi xử lý".
"Vâng ,Lão đại".
Người đàn ông tên Phàm Luân cung kính trả lời .Lôi Lạc Thiên im lặng thâm trầm ,nhưng nụ cười nhè nhẹ trên môi thay đổi không khí lạnh lẽo u ám trong phòng.
Ngoài trời đã tối, không gian yên ắng tĩnh mịch.
Nhưng trong một căn phòng rộng lớn sang trọng ,tiếng cười của Trình Lam lại phá vỡ sự yên tĩnh vốn có thường ngày.
Chỉ là cô đang ngồi ngắm trai trong điện thoại làm cho người nào đó trong phòng tắm phải đen mặt .Không phải vì cô cười mà vì cô cứ thỉnh thoảng lại :"Đẹp trai quá đi ".