"Chuẩn bị phi cơ".
Trình Lam thoát ra khỏi được căn nhà hoang ,tìm thấy một con hẻm vắng người liền đi vào để nấp ,lúc này cô không thể để ai bắt gặp .Cô tự lấy kim đâm vào tay mình để cố gắng cầm cự tác dụng của thuốc ,cô nhiều lúc muốn cho mình một liều thuốc mê nhưng lại thấy không được.
Cả người cô nóng rực ,cố gắng bịp miệng để không phát ra tiếng kêu, cô chưa bao giờ mong Lôi Lạc Thiên chú ý đến cái điện thoại của cô như bây giờ.
Nhưng cũng xui xẻo ,đây là khu vực hẻo lánh trong thành phố thường được dùng để trao đổi [email protected] túy giữa các băng đảng nhỏ trong thành phố .
Vì vậy cô đã bị phát hiện bởi một nhóm thanh niên gần hai chục người .Thấy chúng tiến về phía mình ,Trình Lam không do dự cho mỗi tên một viên đạn .Nhưng người thì đông ,đạn thì có hạn nên không thể giết hết bọn chúng .
Nhìn thấy gần chục người bị cô bắn chết ,bọn chúng cũng hơi hoảng nhưng thấy cô hết đạn thì tức giận lao về phía cô, trên tay mỗi người đều cầm dao:
"Git chết con khốn đấy cho tao".
Trình Lam thấy vậy liền bỏ chạy vì bình thường thì từng đó tên đối với cô không hề hấn gì nhưng hiện tại cô bị trúng xuân dược nên sức của cô không thể đấu lại từng đó tên được.
Cô đang rất cầu mong lão đại của mình đến cứu mình.
Trong lúc này cô không ngừng cảm kích bà của cô vì đã cho cô chịu khổ cực ,nếu không làm sao cô cầm cự được tác dụng của cái loại thuốc chết tiệt kia.
Nén sự khó chịu trong cơ thể, Trình Lam thấy chúng đuổi càng gần mình cô rút dao trong người không kiêng kị chém trả .
Nhưng vì người dính thuốc ,sức khỏe yếu lại vận động và mới phỗ thuật não bộ nên sức cô không hề mạnh ,cố gắng tỉnh táo tránh những nhát dao di chuyển dần ra khỏi con hẻm ,người cô hiện giờ dính đầy máu tươi.
Cố gắng cầm cự ,cô đã nghe tiếng phi cơ .Từng tiếng súng vang lên ,thân ảnh Lôi Lạc Thiên đã đứng trước mặt cô bế cô vào lòng .Nhìn cô như vậy anh không khỏi xót xa, lãnh khốc tuyệt tình :
"Giết hết."
Ôm cô trở lại phi cơ ,cảm thấy cơ thể nóng rực của cô chạm vào một thứ máy lạnh khiến cô cảm thấy thoải .mái .Bàn tay không chủ động sờ sạng người Lôi Lạc Thiên .Cảm thấy cô khác lạ ,anh liền gọi Tam Hổ vào kiểm tra .
"Lão đại cô ấy trúng xuân dược.
Nhưng loại thuốc này khá đặc biệt lại không có thuốc giải cái này đành phải nhờ Lão đại anh giúp cô ấy dễ chịu rồi".
Tam Hổ nhìn lão đại nhà mình nhăn mặt mà trong lòng cười trộm hihi
Anh nhìn xuống cô gái bé bỏng trong lòng mình đang cố quấn lấy anh không hề bài xích ,khoác cho cô áo của mình rồi ôm chặt cô vào lòng để cho cô sờ sạng cho thoải mái chút, nhưng cô thoải mái anh lại người chịu trận.
Trở về Lôi gia ,anh bế thẳng cô lên phòng ,anh định đặt cô vào bồn tắm mở nước lạnh để cho cô thoải mái thì
Trình Lam không ngừng kêu và tay cô câu lấy cổ anh không buông
" Tôi...!nóng quá, tôi...!Rất nóng "
Lôi Lạc Thiên đành bế Trình Lam quay trở lại giường và đặt cô nằm xuống giừơng, anh định đi chậu nước.
Nhưng Trình Lam đã đưa tay nắm tay anh, một lực không đủ mạnh nhưng đủ để anh biết cô muốn nói gì đó với anh.
Lôi Lạc Thiên ngồi xuống giừơng.
" Ngoan, anh sẽ không bỏ em lại đâu, anh đi lấy chậu nước lau người giúp em "
Lời nói của Lôi Lạc Thiên ôn nhu khó tả.
Nhưng thuốc mà Trình Lam bị tiêm rất mạnh, chịu đựng đến thời điểm hiện tại là đã cao siêu lắm rồi.
Trình Lam vẫn nắm tay Lôi Lạc Thiên, cô nói:
" Tôi...Không chịu nổi...
............Tôi...Muốn lão đại"
Lôi Lạc Thiên cũng rất muốn cô, nhưng anh rất sợ khi cô tỉnh lại cô sẽ hận anh, anh muốn cô yêu anh, vì từ lúc cô mất tích anh đã biết trong lòng mình có cô, không muốn cô ghét anh.
Có người nam nhân nào mà nhìn người mình yêu quằn quại như vậy mà không động lòng, không muốn cô không, anh cũng không ngoại lệ.
" Em đã chắc chưa, anh không muốn em hận anh "
Lạc Thiên muốn Trình Lam xác định cho rõ, anh là người hoàn toàn tỉnh táo, còn cô trái ngược lại hoàn toàn.
" Em...!Muốn...Anh Lão đại"
Trình Lam hô hấp và lời nói đã thay đổi hoàn toàn.
" Anh là Lôi Lạc Thiên, em vẫn muốn anh đúng không?"
Lạc Thiên đến giờ phút này vẫn tôn trọng quyết định của cô.
Trình Lam gật nhẹ đầu tỏ ý chính là anh, cô vẫn nói:
" Em...Muốn anh..Lôi Lạc Thiên"