Sau cái chết giả của người phụ nữ giả mạo Trình Lam ở khác sạn cũng đã được hơn một tháng .Hôm đó Trình Lam cho cô ta uống một viên thuốc màu đen cộng với mùi từ lọ thuỷ tính mà cô dặn cô ta đổ ra sàn nhà thì đã tạo ra sự chết giả cho cô ta, còn đám người không có thuốc kia đã bỏ mạng tại trận.
Lôi gia Trình Lam hàng ngày vẫn ăn no ngủ kĩ đến phòng chế tạo, Lôi Lạc Thiên hàng ngày lo cho miếng ăn giấc ngủ của cô và giải quyết công việc ở cả Lôi gia và Lôi thị.
Nhưng hôm nay không khí của Lôi gia có phần ảm đạm và mang chút tang thương.
Buối sáng nay Trình Lam được dậy sớm hơn mọi hôm ,ăn mặc chỉnh tề xong xuôi ,Lôi Lạc Thiên ôm eo cô rời khỏi nhà chính .
Dừng lại trước một khu nghĩa trang ,nổi bật trong đó là hai ngôi mộ khang trang sạch đẹp đứng giáp nhau.
Nhìn hình ảnh trên đó ,Trình Lam mới ngỡ hôm nay là ngày mất của cha mẹ Lôi Lạc Thiên.
Ngước mắt lên nhìn ,thân hình cao lớn của anh trông thật cô đơn.
Vẻ lãnh khốc tàn bạo dường như không còn ,đôi mắt của anh ôn nhu nhìn vào hai tấm ảnh, dường như mọi thứ đều không làm anh phân tâm.
Trình Lam lặng lẽ quan sát anh ,đôi mắt tinh ranh của cô đã thay bằng sự dịu dàng hiếm có .Bỗng Trình Lam vọt thẳng lên đồng thời rút súng trong người ,một viên đạn ghim vào tay cô, thì một viên đạn của cô cũng ghim thẳng mi tâm của kẻ ám sát.
Mọi việc diễn ra trong chớp nhoáng .
Lôi Lạc Thiên nhìn cánh tay bị thương của Trình Lam, máu chảy từ cánh tay xuống , nhỏ từng giọt trên mặt đất .Ánh mắt sắc lạnh âm u của Lôi Lạc Thiên quét qua kẻ ám sát :
"Trở về băng bó ".
Lôi Lạc Thiên ôm eo Trình Lam ra xe ,nhìn vẻ mặt tỉnh bơ khi dính đạn của cô càng khiến Lôi Lạc Thiên cảm thấy tức giận bản thân mình .Lên đến xe ,Lôi Lạc Thiên xé toạc tay áo của cô, nhìn cánh tay trắng nõn của cô nhuốm một màu đỏ ,mặt anh hằn lên những tia máu.
Trình Lam thấy vết thương của cô cũng không buồn để tâm ,chỉ là bắn vào tay thôi cũng không chết được , nhớ lúc cô vẫn còn ở quân đội bao nhiêu vết thương nghiêm trọng hơn mà cô vẫn sống nhăn răng .Chỉ là thấy Lão đại lo lắng nên cô mới mở miệng:
"Lão đại, tôi không sao" .
Lôi Lạc Thiên thấy cô phản ứng như vậy thì siết chặt cô vào lòng .
Bỗng Tề Phong nhận được một cuộc gọi ,mặt khẽ biến sắc :
"Lão đại, lô hàng đến Trung Đông đang bị tấn công".
Đến Trung Đông , gọi Phàm Luân và Tam Hổ .
"Vâng".
Trên phi cơ , Trình Lam được lấy đạn ra và băng bó cẩn thận .Ngồi bên cạnh Lôi Lạc Thiên ,nhìn sắc mặt không đổi của anh ,nhưng Trình Lam biết Lão đại chắc chắn rất tức giận và đau lòng.
Từ trước đến nay cô chưa từng an ủi ai ,nhưng đây là người đàn ông cô thích ,cảm thấy anh như vậy cô cũng rất đau lòng khi không làm được gì .Khẽ đưa tay ôm lấy Lôi Lạc Thiên ,bàn tay cô vuốt nhẹ lên lưng anh xoa dịu cơn tức giận.
Lôi Lạc Thiên thấy cô như vậy thì đưa cánh tay ôm cô vào lòng ,khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô.
Phi cơ đáp xuống trong sân của một doanh trại, Lôi Lạc Thiên bế cô xuống tiến thẳng vào căn lều to lớn nhất .Nhìn thấy Phàm Luân và Tam Hổ, anh đã thả cô xuống rồi phân phó công việc.
Trình Lam đứng nhìn từng người lên phi cơ ,Lôi Lạc Thiên thấy cô như vậy khẽ hôn lên trán cô, nhìn cô đầy dịu dàng :
"Em mới bị thương lên ở đây dưỡng thương".
Những chiếc phi cơ và những chiếc xe rời đi ,Trình Lam ngồi trong lều thoi dõi mọi người thao tác trên máy tính ,cô cũng không làm phiền ,mắt luôn tập trung lên màn hình.