Khi Trình Lam tắm xong thì bữa trưa đã được đưa lên ,vì đã nhịn đói rất lâu nên cả bàn ăn đã bị quét sạch sẽ, uống một hớp nước Trình Lam không khỏi thỏa mãn nằm ườn ra ghế, cả người không buồn nhúc nhích.
"Đến lúc trở về rồi".
Lôi Lạc Thiên
Lại tuần nữa trôi qua.
Buổi tối ở Lôi gia, tại phòng khách lúc này lại có con người ngồi đó.
Lôi Lạc Thiên đang xem tài liệu, vừa xem vừa ngắm Trình Lam của anh hạ thủ hai tên ngốc kia bằng cờ ca rô.
Tề Phong uất ức nói:
" Lam Lam sao cô thắng hoài vậy, cô không giả vờ thua tôi một ván được sao "
Tam Hổ lên tiếng chống đối Tề Phong:
" Thua là thua, nghĩ sao mà đi xin xỏ hả, cái đồ vô dụng "
Tề Phong tức điên với cái tên Tam Hổ đáng ghét:
" Cậu không thua sao, cùng số phận thôi, chảnh gì chứ "
Tam Hổ đáp trả:
" Tôi vẫn anh hùng hơn cậu, ai đi năn nỉ Lam Lam nhường hả "
Tề Phong bực mình quá định quát lại nhưng chưa kịp thì đã có một giọng khác phát lên trước.
" Nhức cả đầu với hai ngươi quá "
" Anh hai, anh về khi nào? "
Tề Phong nhận ra ngay là anh mình.
" Vừa mới về đến đã nghe tiếng hai đứa cãi nhau âm ỉ "
" Lão đại từ khi nào anh lại xuống dưới này làm việc vậy?"
Tề Phú nhìn kỹ Trình Lam rồi lại lên tiếng:
" Nữ thần sao lại là cô "
Trình Lam chưa trả lời cả người nam nhân còn lại đã đồng thanh lên tiếng.
" người quen nhau sao " (Lôi Lạc Thiên, Tam Hổ, Tề Phong)
Trình Lam là người trả lời thắc mắc cho người kia:
" Đã gặp nhau một lần "
Ánh mắt ngơ ngác của người kia đổ dồn về phía Trình Lam và Tề Phú.
"Đã từng gặp một lần "
Trình Lam kể lại lần gặp nhau giữa cô và Tề Phú.
" Cách đây không lâu tôi đã từng cứu mạng anh ấy ở Pháp "
Mọi người đều biết chuyện này, Tề Phú từng kể người gỡ quả bom của phần tử kh ủng bố ở hôn lễ của Đại thiếu soái Tần Trác Thiên là một cô gái.
Hôm ấy Lôi Lạc Thiên đến trễ nên không gặp được Trình Lam.
Tề Phong vô cùng thích thú vì biết nữ thần đó chính là Lam Lam.
" Lam Lam cô thật lợi hại, tối nghe nói hôm đó anh hai xém cắt nhầm dây, nếu không có Lam Lam cô chắc xong phim hết rồi "
Tề Phú cũng nói:
" Thì ra nữ thần chính làm cùng chỗ với tôi sao, thật quá diễm phúc mà"
Lúc này mặt Lôi Lạc Thiên đã đen lại lạnh lùng lên tiếng
" Đồ đâu?"
Tề Phú giật mình!.
nhìn qua lão đại nhận ra vẻ mặt bình dấm chua của Lôi Lạc Thiên anh cười cười nói ( Trong Lôi gia chắc có mỗi Tề Phú là không sợ Lôi Lạc Thiên vì họ là bạn thân của nhau)
" Chỉ là một sự ngưỡng mộ thôi, Lão đại anh căng thế, đồ Lão đại cần đây vì phải chuẩn bị chu đáo nên tôi về trễ hơn so với lời hứa, nhưng bảo đảm Lão đại và nữ thần sẽ hài lòng "
Tam Hổ phát biểu điên rồ:
"Nhẫn cưới sao "
Tề Phong nghĩ cũng biết không phải, anh trai của Tề Phong là người chuyên gia chế tạo vũ khí, thì liên quan gì đến nhẫn cưới:
" Cậu không có não sao, lão đại là ai mà bảo anh tôi chuẩn bị nhẫn cưới "
Lôi Lạc Thiên mở chiếc hộp ra, trong đó là một chiếc vòng kim cương nhưng nó không đơn giản.
Tề Phú giải thích:.
Chiếc vòng này có thiết bị phát tín hiệu và có thể trao đổi qua lại, và thiết bị định vị, tổng tín hiệu nằm ẩn bên trong cánh hoa, người bình thường không tài nào biết được, một điều đặc biệt phía dưới vòng chỉ cần xoay nhẹ cánh hoa này sẽ xuất hiện mũi tên sắc bén "
Trình Lam rất thích:
" Thật tuyệt, là anh làm sao? "
Tề Phú gật đầu kiêu hãnh cho tài năng của anh.
" Để tôi đeo vào cho em, cái này tôi bảo cậu ta làm cho em "
Lôi Lạc Thiên ôn nhu đeo vào tay cho Trình Lam, cô thật thích món đồ này, có nó cô không lo đến những bất tiện về trang phục nữa, ở đâu và mặc gì cô cũng sẽ tự bảo vệ mình tốt hơn.
.