Bước ra khỏi An gia, chiếc xe ô tô hướng thẳng về phía khách sạn, không gian trên xe như đóng băng , vẻ mặt của Lôi Lạc Thiên ngày càng đáng sợ sau những lời nói của Tề Phong.
Trên sân thượng của khách sạn, ánh trăng soi rõ khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Lạc Thiên .Trong đêm tối chiếc phi cơ lao thẳng trên bầu trời hướng về thành phố Bắc Kinh .
Đến khi Lôi Lạc Thiên về đến nơi cũng là việc của một tiếng sau, bước xuống khỏi phi cơ ,một vùng đất được soi sáng rực rỡ, trên nền đất loang nổ những vết máu và những xác chết.
Tín hiệu của Trình Lam biến mất
Không hề có sự xuất hiện của Trình Lam , tất cả đều chết trừ một tên nằm thoi thóp trên nền đất lạnh đã bị bắt .Cơn mưa không hề gột rửa hết được mùi máu tanh .
Ánh mắt của Lôi Lạc Thiên hướng đến chiếc motor gần đó , rồi dừng hẳn lại trên cây súng bạc dìa bờ sông.
Công cuộc tìm kiếm được diễn ra trên diện rộng .
Đã tìm kiếm suốt một đêm nhưng không hề có chút manh mối ,Trình Lam như bốc hơi.
Sau lời khai của tên còn sống ,Trình Lam đã bị trúng đạn và rơi xuống sông ,nhưng khi tìm kiếm vẫn là con số không.
Nước , tại bệnh viện lớn nhất nước
( Trình Lam có một bí mật về gia thế cực khủng nha..)
Galvin trên mặt có vài vết thương, cau mày khẽ mở mắt tỉnh lại, vị bác sĩ mái tóc màu vàng nâu, bổ luống đôi mắt có màu xanh, gương mặt, vẻ đẹp của anh có thể nói là không thể nào tả được chỉ có thể nói là rất đẹp, thấy Galvin tỉnh lại, anh khẽ mỉm cười, cất tiếng:
Tỉnh rồi sao? Hoàng tử của tôi."
Galvin nheo mắt, nhíu nhíu mày, giọng nói khàn khàn:"Venn? Là cậu sao?"
Venn lườm anh đáp:"Chứ còn ai nữa? Tớ mới vừa đến Bắc Kinh định đi du lịch ai dè vừa đi tham quan bệnh viện ở đó lại gặp cậu toàn thân ướt sũng còn bị thương bế một cô gái đến, làm tớ sợ muốn chết."
Vừa nhắc đến cô gái Galvin liền lập tức hoảng hốt vội tìm kiếm cô:"Cô gái đó đâu rồi? Không sao chứ?"
Venn khoanh tay nhướng nhướng mày trả lời:"Phòng kế bên..."
Không đợi Venn nói hết, Galvin đã rút những kim tiêm trên người ra chạy nhanh qua phòng của Trình Lam, mở cửa bước vào hình ảnh hiện trước mắt anh là một cô gái gương mặt hốc hác, cả người đầy vết thương trên đầu còn quấn băng trắng, Galvin bắt đầu sụt sùi, đau lòng khi nhìn thấy em gái của mình như thế.
Venn bước vào tò mò, hiếu kì hỏi anh:"Galvin! Cô gái này là ai mà có thể khiến cậu từ một con người lúc nào cũng nghiêm túc, bình tĩnh lại trở nên hốt hoảng, bất chấp như vậy?"
Galvin hít hít mũi vài cái rồi trả lời:"Đây là em gái họ của tớ."
Venn trợn mắt, kinh ngạc tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại:"Em gái họ? Thật sao? Chuyện này là sao?"
" Chuyện này tớ sẽ kể cho cậu biết sau bây giờ cậu hãy trả lời cho tớ biết em ấy không sao chứ?"
"Em ấy không sao nhưng cái thai không giữ được."
Galvin quay người, mắt trợn trắng bất ngờ:"Cái thai? Ý cậu là sao chứ? Em tớ có thai sao?"
Venn gật đầu, khẽ cau mày:"Cậu không biết sao? Em gái của cậu đã có thai hơn một tháng rồi."
"Trời ơi ~ Nỗi đau này làm sao em ấy có thể chịu được đây?" Galvin rất bất ngờ trước chuyện cái thai nhưng cái sự lo lắng của anh còn lớn hơn cả sự bất ngờ, anh thật sự rất lo lắng cái đả kích này quá lớn đối với cô.
Venn vỗ vai Galvin thở dài:"Cậu hãy tìm cách nói với em ấy chuyện này."
Galvin cố kiềm nén sự đau thương, thắc mắc hỏi Venn:"Tớ cùng em ấy đang ở Bắc Kinh tại sao đột nhiên tớ lại ở "