Lôi Lạc Thiên trầm mặc ,Tề Phong thấy như vậy liền cúi chào xin phép ra khỏi phòng.
Lôi gia đã tìm kiếm Trình Lam một năm rồi nhưng vẫn không có một chút tin tức .
Căn phòng trở lên yên ắng lạ thường , chỉ có tiếng sóng cùng tiếng thở nhè nhẹ của Lôi Lạc Thiên.
Trình Lam cũng biết họ đang nói về cô, trong bóng tối khuôn mặt Trình Lam bắt đầu nhăn nhó ,cô không nín thở được nữa ,khẽ mở cửa bước ra ngoài.
Lôi Lạc Thiên đã phát hiện trong phòng có người từ lúc bước vào nhưng việc của Trình Lam quan trọng hơn .Đôi mắt lạnh lẽo khẽ liếc về chiếc tủ to lớn trong phòng ,đúng lúc Trình Lam bước ra .
Nhìn thân hình nhỏ nhắn trước mắt ,đôi mắt khẽ lướt qua tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường không hề có phản ứng .Trình Lam thấy anh như vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên ,cô đã mất tích một năm ,tự nhiên xuất hiện trước mặt anh ,bảo sao không nghi ngờ, dù gì bây giờ phỗ thuật thẩm mĩ cũng rất phát triển.
"Lão đại" .Trình Lam uất ức cất tiếng ,đôi mắt ngước lên nhìn anh mang một tầng hơi nước, có nhớ nhung,có yêu thương .
Lôi Lạc Thiên nghe giọng nói của cô ,khuôn mặt biến đổi hẳn ,bước nhanh về phía tủ .Trái với suy nghĩ của cô ,anh sẽ ôn như ôm cô vào lòng , ghì chặt cô, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói :"anh nhớ em".
Đúng là có ôm Trình Lam vào lòng nhưng lại đánh vào mông cô.
Thấy cô khẽ nấc nhẹ , anh dịu dàng vòng tay qua lưng cô ghì chặt.
Trình Lam núp trong ngực anh ,biết bao nhiêu nỗi nhớ nhung da diết , biết bao nhiêu sự cố gắng ,bao nhiêu cực khổ ,bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu cô đơn buồn tủi cô phải gánh chịu một mình trong lòng suốt một năm qua đều giãi bày trong lòng anh.
Đến khi Lôi Lạc Thiên thấy cô nín thì cô cũng ngủ mất trong lòng anh .Khẽ đặt cô lên giường, đôi mắt anh thật nhẹ nhàng ,ôn nhu, sủng nịnh nhìn cô gái ngủ trong lòng mình ,khẽ lau đi nước mắt trên mặt cô.
Anh thật sự thấy đau lòng khi nghĩ đến cô phải một mình chịu khổ cực suốt một năm qua mà anh đâu có biết cô cũng đâu có khổ cực cho lắm.....
Đến lúc Trình Lam tỉnh lại cũng gần tối, suốt một năm qua đến bây giờ cô mới ngủ ngon như vậy.
Nhìn người đàn ông trước mặt mình khiến cho Trình Lam không khỏi nở nụ cười.
Lão đại ngày càng đẹp trai .Nhướn người hôn trộm lên môi anh ,hôn khắp mặt từ chán ,mũi, đến gò má rồi lại cười khúc khích.
Lôi Lạc Thiên đã tỉnh từ lâu nhưng vẫn mặc kệ cô.
Chỉ là Trình Lam một năm ăn chay, không hề có thời gian theo đuổi sở thích ngắm trai đẹp , ngày ngày chỉ biết tính kế và giết người .Bàn tay không an phận ,trượt dần xuống yết hầu, vòm ng ực, rồi đến cơ bụng của Lôi Lạc Thiên làm cho anh cảm thấy nhột nhột.
Anh bèn lôi tuột cô từ trong chăn ra , mặt Trình Lam đối diện với mặt anh , hai chóp mũi chạm vào nhau , đôi môi của Lôi Lạc Thiên nhanh chóng phủ lấy môi của cô .Trình Lam mới đầu còn ngơ ngác nhưng rất nhanh cũng nhiệt tình đáp trả.
Như được kch thích ,tay của Lôi Lạc Thiên từ từ di chuyển dần xuống , khẽ vuốt v e cái lưng của cô, rồi bàn tay chu du về phái trước ngực, Trình Lam thở hồng hộc sau nụ hôn nhưng cô cũng không phản kháng khi bị Lôi Lạc Thiên sờ mó trên ngực mình , tuy đỏ mặt nhưng vẫn cố bồi thêm một câu:
"Lão đại vô sỉ nha".
Lôi Lạc Thiên nghe thấy câu nói của cô thì bật cười , khẽ véo nhẹ mũi cô:
" Của em cũng đâu có lớn lên là bao".