Trình Lam vì đã từng được huấn luyện trong quân đội nên dậy rất đúng giờ, dù sao cô cũng không mất thời gian đi đến chỗ làm như lúc trước nên cô quyết định chạy bộ thể dục.
Thay bộ quần áo ngủ bằng bộ đồ thể thao, cô chạy ra khỏi phòng, hai tai gắn headphone.
Trong căn phòng xa hoa trên tầng ở nhà chính, bên cạnh cửa sổ, ánh mắt của người đàn ông hướng xuống cô gái vừa chạy lượt qua, đôi mắt chăm chú theo dõi đến khi cô khuất bóng.
Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi vang lên:
"Lão đại."
Ánh mắt người đàn ông trở lên lạnh nhạt, nhanh chóng tiếng khàn khàn vang lên trong căn phòng:
"Vào đi."
Trình Lam cảm nhận được ánh mắt nhìn mình nhưng lười không muốn ngước lên nhìn, nhanh chóng về phòng của mình thay đồ, trên tay cô là bản thiết kế của AG khẩu súng bạc cô mới chế tạo.
Bước chân vào phòng chế tạo, nhìn thấy một nhóm người đang bận bịu, cô cũng không muốn làm mất sự tập trung của bọn họ, nhưng cái bụng của cô nó lại biểu tình vì vậy mọi người đã dồn sự chú ý sang cô.
Thấy vậy cô chỉ cười trừ:
"Xin chào, tôi là Âu Dương San, người mới mong được giúp đỡ."
Tất cả mọi người trong phòng cũng không lấy gì làm lạ, hôm qua họ có nghe Phàm Luân nói về cô gái này, mọi người đều nghi ngờ "thật sự là cô gái này tài giỏi đến vậy".
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đánh giá mình, nụ cười trên môi cô tắt ngấm, thay vào đó là gương mắt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói như muốn nhắc nhở mọi người:
"Bắt đầu công việc được rồi chứ."
Bàn thiết kế được đưa ra trước mắt mọi người trong phòng, ai nấy đều ngạc nhiên trước nó.
Ánh mắt nhìn cô đầy thán phục.
Nhìn mọi người như vậy cô cũng không có phản ứng, giọng nói đều đều vang lên:
"AG bình thường nhìn đều như các loại súng thông thường nhưng đây chính là điểm đặc biệt của nó..."
Một cánh tay dơ lên, Trình Lam đưa mắt về phía người đó, câu hỏi được đưa ra:
"Lam tiểu thư, sao không nhúng trực tiếp đầu đạn vào độc dược mà lại cần cho vào trong lòng đạn."
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cô với vẻ tò mò rồi gật đầu với câu hỏi được ra.
"Mọi người có gì thắc mắc cứ hỏi tôi sẽ trả lời".
Vậy là từng câu hỏi được ra, nhưng cô khuôn mặt vẫn như vậy lạnh tanh, nhưng thoáng chốc trong mắt lộ ra tia vui vẻ.
Mọi người nghe cô giải thích thì cực kì tán thưởng.
Tất cả liền quay trở lại tập trung vào việc chế tạo.
Trong phòng khách ở tòa nhà chính, Lôi Lạc Thiên đang tao nhã ngồi trên chiếc ghế sa lông đen sang trọng, mắt tập trung ở tài liệu trên tay nhưng lại cất giọng lạnh nhạt:
"Trình Lam như thế nào?"
Người đàn ông có biệt danh là Nhị Hổ ngồi trên ghế bên cạnh Lôi Lạc Thiên kinh ngạc, ánh mắt đào hoa khẽ mở to nhưng lại nhanh chóng thu lại đôi môi hiện lên ý cười nồng đậm nhìn Tề Phong báo cáo tình hình.
"Lam tiểu thư hiện tại đang ở trong phòng chế tạo.
Về tin tức tối nay sẽ được đưa ra".
Nhị Hổ đưa đôi mắt về phía Lôi Lạc Thiên thăm dò:
"Lão đại, Trình Lam là ai vậy, có thể cho tôi gặp một chút hay không vậy?"
Khuôn mặt Lôi Lạc Thiên vẫn bình thản không chút thay đổi:
Người mới.
"Vậy có thể để tôi gặp chút hay không?"
" Cậu rảnh rỗi".
Lôi Lạc Thiên rời mắt khỏi tài liệu trên tay, đôi mắt liếc nhìn Nhị Hổ, lạnh nhạt làm người trước mặt phát run.
"Lão đại, tôi rất bận, công ty có rất nhiều việc, nếu có việc cứ gọi Tam Hổ ở bên Mỹ về, tôi đi trước lão đại".
Nhị Hổ lau mồ hôi trên chán, nhanh chân rời khỏi, ở lại thêm chắc hắn đau tim mất, lão đại quá đáng sợ.
Chuẩn bị bước lên xe thì Nhị Hổ liếc mắt nhìn thấy Phàm Luân, liền nhảy khỏi xe, đi nhanh về phía hắn.
"Trình Lam là ai vậy? Ngươi biết không?"
Phàm Luân liếc mắt, mặt không cảm xúc nhìn Nhị Hổ:
Người mới.
Nhị Hổ nghe câu trả lời của Phàm Luân, khuôn mặt liền bất mãn:
"Ngươi có thể nói rõ hơn được không? Ta cảm thấy ngươi càng ngày càng ăn nói càng giống lão đại".
"Đó là một người phụ nữ rất tài giỏi, bị chưởng của ta mà cũng không sao."
Đôi mắt đào hoa của Nhị hổ lóe lên tia hứng thú, nhưng nhanh chóng bị lời nói của Phàm Luân đánh thẳng vào mặt, làm cho bất ngờ :
"Ngươi không thấy đây là lần đầu lão đại để ý đến phụ nữ à.
Nhanh chóng cất con mắt của ngươi đi đừng để lão đại cho ngươi đi châu Phi".
Phàm Luân mất vài giây để tiêu hóa thông tin trong câu nói của Nhị Hổ.
"Ngươi nghĩ gì vậy, ta chỉ cảm thấy cô ta rất tài giỏi, trừ lão đại, chưa ai có thể thắng ta."
"Ngươi nghĩ như vậy thì tốt.
Ta cảm thấy, chúng ta sắp có nữ chủ nhân."
Nhị Hổ nghĩ đến cảnh Lão đại yêu đương, không biết sẽ như thế nào.
Có làm nũng, giận dỗi, dỗ giành.
Nghĩ đến cảnh đó, hắn cảm thấy nổi da gà.