Tối hôm đó : pm tại nhà hàng
Khách đến dự tiệc rất đông đúc, họ đều là những người thuộc giới thượng lưu. Không gian nhà hàng được bày trí sang trọng, mọi thứ nơi đây thật hoàn hảo. Ở phía cửa là một người đàn ông trung niên mặc vest và bên cạnh là một cô gái mặc váy dạ hội vô cùng sang trọng.
- Chào Hứa Chủ tịch! - một người khách tiến vào bắt tay người đàn ông và cô gái.
- À chào anh! Hân hạnh được đón tiếp anh tại buổi tiệc ngày hôm nay! - Hứa chủ tịch niềm nở.
Vị khách kia ngắm nhìn cô gái rồi tấm tắc
- Đây là tiểu thư Hứa Mỹ San phải không? Trông chẳng khác nào một công chúa!
- Anh quá khen rồi! Mời anh vào trong cùng mọi người! - Hứa chủ tịch dang tay mời vị khách vào trong.
Mỹ San khoát lên người một bộ váy công chúa xinh xắn. Gương mặt trang điểm nhẹ lại càng đẹp hơn thường ngày. Cô mong muốn Minh Hạo sẽ nhìn thấy điều đó.
Cánh cửa lại được mở ra, là một người đàn ông đứng tuổi sang trọng và một chàng trai đẹp hết chỗ nói. Hai mắt của Mỹ San sáng rực lên, Hứa chủ tịch nhận ra điều đó và mỉm cười. Coi bộ cô nhóc có vẻ vui lắm!
Minh Hạo mặc vest đen, đôi mắt cười điển trai lại đốn tim mấy cô nàng đang hiện diện trong căn phòng. Anh và ba anh tiến đến chỗ của hai cha con Mỹ San.
- Chào Hứa chủ tịch! - Phùng chủ tịch giơ tay ra bắt tay.
- Hôm nay Phùng chủ tịch đến tận đây đúng là vinh dự cho tôi quá! Có dắt cả Phùng thiếu gia theo nữa! - Hứa chủ tịch cười tươi.
- Dạ con chào bác! - anh kính cẩn.
- Chào con! Con là Phùng Minh Hạo đúng không? Quả thật là rất khôi ngô! - Ba của Mỹ San vỗ vai anh.
Mỹ San cũng khép nép cúi đầu chào ba anh. Hai người lớn vào bên trong buổi tiệc chỉ còn lại anh và cô. Anh nở nụ cười vui vẻ
- Hôm nay em đẹp thật đấy Mỹ San!
- Dạ..... cám ơn anh! - Mỹ San đỏ mặt.
Không khí buổi tiệc diễn ra thật nhẹ nhàng. Hôm nay là buổi tiệc mừng kỷ niệm thành lập công ty JR của gia đình Mỹ San. Cô và anh đứng trò chuyện vơi nhau rất vui vẻ. Hai người cha đứng từ xa trông thấy liền thì thầm với nhau.
- Có khi nào hai chúng ta trở thành thông gia không nhỉ?
- Tôi rất mong chờ ngày đó đấy ạ!
.................... tiếng đồng hồ sau................
- Nhạc nổi lên rồi! Hai đứa mình nhảy một bản nha! - Mỹ San đề nghị.
- Cũng được.
Minh Hạo mỉm cười rồi đưa tay mời Mỹ San, những bước nhảy nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc. Mỹ San đặt tay lên bờ vai của Minh Hạo đưa đôi mắt mơ màng nhìn anh. Minh Hạo vẫn bình thường và có lẽ đã quên mất cuộc hẹn với Ailee. Cả hai thì thầm nói chuyện với nhau chốc chốc lại mỉm cười.
Trong phút chốc họ trở thành tâm điểm trong buổi tiệc. Những cặp đôi khác đứng nép vào hai bên, Minh Hạo và Mỹ San vẫn tiếp tục những bước nhảy. cả hai vừa xinh đẹp lại sang trọng khiến mọi người cứ trầm trồ mãi không thôi.
Bản nhạc kết thúc, cả hai buông tay nhau cúi chào mọi người. Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, có vẻ như mọi người rất hào hứng. Hứa chủ tịch cũng vỗ tay nhiệt tình
- Tôi không ngờ hai đứa lại xứng đôi như vậy!
- Tôi cũng nghĩ như anh! - Ba Minh Hạo vừa vỗ tay vừa cười rất tươi.
Mỹ San và Minh Hạo ngồi vào một cái bàn chỉ có hai người. Cô rót vào ly của Minh hạo một ít rượu vang rồi đưa cho anh
- Uống với em một ly được chứ?
- Tất nhiên!
Cả hai nâng ly và bắt đầu cuộc trò chuyện. Cuộc nói chuyện tưởng chừng như không có điểm dừng.
: pm tại công viên
Ailee đứng ngồi không yên đi qua đi lại. Cô nhóc lẩm bẩm
- Có tới hay không đây? : rồi còn gì!!!!
Ailee ngồi xuống cái ghế đá gần đấy và tiếp tục chờ đợi. Cô ngẫm nghĩ lại những lời của Mỹ Nghi
"Tối nay Minh Hạo sẽ đến dự buổi tiệc của nhà Mỹ San đúng chứ? Nếu thế thì em hẹn Minh Hạo ra đi. Dùng lời lẽ thật nghiêm trọng vào, nếu Minh Hạo đến chỗ em thì chứng tỏ em rất quan trọng trong lòng cậu ấy. Còn nếu cậu ấy chỉ mải mê với buổi tiệc của Mỹ San thì chị khuyên em nên rút lui".
Ailee chống cằm thở dài, sử dụng cách này có phần hơi nản chí. Vì đã : rồi mà có thấy ai đâu. Vả lại cô và Minh Hạo gặp nhau chỉ mới tháng mà làm sao người ta thích cô nhanh thế được. Có lẽ Mỹ San xứng đôi với Minh Hạo hơn cô. Họ có những bộ óc thông minh và hiểu biết sâu rộng. Câu chuyện của họ cô chẳng hiểu được gì trong đó cả bởi vì cô học không giỏi, đã vậy còn quậy phá nổi tiếng trên báo nữa. Liệu Minh Hạo có chấp nhận một người bạn gái như vậy không.
Những dòng suy nghĩ tự ti cứ lấn át tâm trí cô. Thật lòng mà nói thì cô rất sợ những điều đó. Ailee buồn bã chống cằm hướng mắt về phía xa xa. Những chiếc xe qua lại tấp nập, công viên đầy những đôi tình nhân nhưng cô chỉ có một mình. Hơi tủi thân ấy nhỉ? Biết đâu tự đến rồi tự về cũng không chừng. Cô nhận thấy trong trò chơi này cô không có cơ hội để thắng. Đáng buồn thật!