Sau đó cũng không biết là tránh không được hay là như thế nào đó, hắn liền cúi đầu mặc cho Mộ An An đánh tơi bời, rồi lui về một chỗ ngồi trong góc
Tâm trạng vốn đang tồi tệ, thì có người thiếu đòn nào đó lảng vảng trước mặt cô.
Đánh đập một trận, Mộ An An cũng
được trút giận hết.
Khi phát tiết được cảm giác tắc nghẽn trong lòng, cô liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hoắc Hiển ngồi xổm trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn vết máu:”Cô nói xem, cô rốt cuộc luyện quyền anh bao nhiêu năm rồi, tàn nhẫn như vậy sao?”
Mộ An An nhìn anh một cái.
Cũng không có ý định đáp lại, liền xoay người ôm cái hòm rời đi.
Này.
” – Hoắc Hiển ở sau lưng gọi cô.
Mộ An An mặc kệ hắn, bước đi không thèm nhìn lại.
Hoắc Hiển lau khóe miệng sau đó khạc ra máu:”Lớn lên như một tiểu tiên nữ, nhưng xuống tay lại độc ác như vậy.
”
Hoắc Hiển xoa ngực.
Khi Mộ An An mang đồ đạc đến khoa điều trị trầm cảm thì Trần Hoa đã đến rồi.
Văn phòng của bệnh viện khá lớn, các bác sĩ đều có phòng riêng.
Các bác sĩ như cô và Trần Hoa vẫn đang trong giai đoạn học tập nên đều sử dụng chung một văn phòng.
Một dãy bàn dài, mỗi người có một chỗ ngồi.
“An An.
” – Trần Hoa ngồi đối diện Mộ An An sắp xếp đồ đạc.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn cô.
Trần Hoa nói: “Hiện tại nhìn cậu, tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi.
”
“Cái gì?” -Mộ An An không hiểu.
Trần Hoa chỉ vào mặt cô: “Vừa ròi cậu ở bệnh viện, sắc mặt của cậu vô
cùng không tốt, giống như có thứ gì đó kìm hãm cậu lại.
Hiện tại trông cậu có vẻ tốt hơn nhiều rồi.
”
Lời này của Trần Hoa khiến Mộ An An sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến lúc nãy,Hoắc Hiển…
CHƯƠNG :TÓC XOĂN, NGƯỜI NÀY RÁT THIẾU ĐÒN
Mộ An An đang nghĩ Hoắc Hiển vừa rồi rất quái lạ, tự nhiên muốn hôn cô, ôm cô, hành động hết sức lỗ mãng.
Nhưng không có lần nào thành công.
Khi Mộ An An đang suy nghĩ, thì giọng nói của Trần Hoa lại vang lên: “Vừa rồi, mình thấy sắc mặt của cậu không được tốt, cho nên muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cậu lại làm bộ như không có việc gì, nhất định là
không muốn cho mình biết, cho nên mình vẫn không có hỏi.
”
“Nhưng thấy cậu bây giờ đã nguôi ngoai đi rất nhiều, mình cũng cảm thấy an tâm hơn rồi.
”
Trần Hoa thật ra muốn hỏi Mộ An An có phải vừa rồi trốn đi phát tiết hay không, hay là đi khóc lớn một hồi để giải tỏa nỗi buồn?
Nhưng nghĩ lại, hỏi như vậy cũng thật không tốt, cho nên cũng không có tiếp tục hỏi.
Mộ An An thở dài: “Có một tên ngốc cố ý đưa tới cửa cho mình
đánh một trận.
” “Cái gì?”
“Không có gì.
” – Mộ An An mỉm cười, không muốn nói thêm nữa.
Cô đề cập tới chuyện khác: “Người chú bảo lãnh của mình nói, biệt thự nhỏ ở bên kia đã chuẩn bị xong rồi, tối nay có thể dọn vào ở.
”
Trần Hoa hai mắt sáng lên: “Mình định hỏi cậu, tối nay có thể dọn nhà không, ngày hôm qua mình đã muốn hỏi cậu, mình cũng đã thu dọn đồ đạc xong hết rồi.
”
Mộ An An sửng sốt.
.