Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Mộ An An không có do dự nhiều, liền mở cửa bước lên xe, rồi thắt dây an toàn.
Cô rất muốn gặp Mặc Mặc, cũng không biết chính xác bệnh viện và số phòng Mặc Mặc ở, vốn dĩ cô muốn gửi một tin nhắn cho bác sĩ Cố để hỏi thăm, hiện tại đã hỏi thăm được rồi.
Nhưng, Mộ An An sau khi lên xe được một lúc, Hoắc Hiển cũng chưa có ý định lái xe đi.
Mộ An An nhìn Hoắc Hiển: “Lái xe đi.
”
“Tôi đang đợi cô.
” – Hoắc Hiển cong tay trái đặt ở trên tay lái.
“Đợi tôi?”
“Đợi cô hỏi tôi, làm thế nào biết cô muốn đi gặp cô gái nhỏ đỏ, lại làm thế nào biết được bệnh viện và số phòng của cô gái nhỏ đó ở.
”
Mộ An An dùng ánh mắt hóa khùng liếc nhìn Hoắc Hiển: “Nếu anh không lái xe, tôi tự lái xe đi.
”
“Lập tức!” – Hoắc Hiển vẻ mặt nghiêm túc quay đầu, mắt nhìn phía trước, đi thẳng tới bệnh viện.
Mộ An An dựa vào trên xe.
Điện thoại rung gửi tin nhắn đến.
Là truyền thông truyền đến tin tức.
Vốn dĩ không muốn quan tâm, kết quả lại phát hiện tin tức về người bệnh tự sát ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
Bởi vì bệnh viện tâm thần Lam Thiên trước đây có quảng cáo, chính là an toàn.
Ngăn cản bệnh nhân tự sát bằng mọi cách, để người nhà bệnh nhân có chỗ dựa vào và tín nhiệm.
Kết quả lại bị phơi ra chuyện như vậy, lập tức trở thành tiêu đề giật tít.
Mộ An An tùy tiện mở ra xem, kết quả lại thấy một nhóm cư dân mạng bình luận, suýt chút nữa là nổi cáu đập bể cửa sổ.
[Không phải chỉ là một bệnh nhân tâm thần tự sát thôi sao, có nhất thiết phải làm lớn như vậy không, rảnh rỗi thì đi mà chăm sóc cha mẹ của mình đi, được không.
]
[Ghét nhất là những người bị chứng trầm cảm này, toàn là đạo
đức giả.
]
[Mắc chứng trầm cảm rồi mà còn tự sát, vừa thấy chính là không có cha mẹ, không biết cha mẹ vất vả, mỗi ngày yếu đuối để thu hút sự đồng cảm, mỗi ngày trôi qua tốt đẹp quá mà, đáng đời!]
[Tôi thật sự rất chán ghét người như thế, giả tạo, không phải chỉ là một chút việc thôi sao, còn muốn khiến toàn bộ thế giới đều phải chôn theo cô ta.
]
[Nghe nói cô ta vẫn còn đang được cứu.
]
[Đừng mà, người như thế mau chóng chết đi cho rồi!]
Mộ An An xem từng bình luận một, càng ngày càng khó coi, gần như muốn nổ tung.
Mãi cho đến khi tắt điện thoại đi, Mộ An An mới phản ứng lại.
Khi cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Hiển, thì bắt gặp đôi mắt của hắn đang nhìn chằm chằm cô: “Làm cái gì đó?”
Tại đây có hình ảnh
.