Một khuôn mặt con lai, cứ như vậy phóng đại ờ trước mặt Mộ An An mà không hề báo trước, Mộ An An hoảng sợ, theo bản năng liền nghiêng người về phía sau.
Hoắc Hiển lại nhếch mép cười xấu xa: “Tiểu tiên nữ, bộ dạng này của cô, trông giống như một cô vợ nhỏ đang lo lắng cho chồng mình vậy đó.
”
Mộ An An nhíu mày, trực tiếp từ trên ghế đứng dậy: “Nói nhảm cái gì?”
Hoắc Hiển dựa lưng vào ghế, cười nói: “Lưng của tôi thật sự rất đau, tôi nghĩ vết thương của tôi khá lớn, cô cùng tôi vào phòng xem một chút.
Ngộ nhỡ tôi tàn phế, thì cô sẽ phải lấy thân báo đáp tôi.
”
Mộ An An thờ ơ nhìn hắn xấu tính như vậy.
Trong nháy mắt liền cảm thấy tất cả tội lỗi và lo lắng vừa rồi đều vô ích.
“Cút.
” – Mộ An An rất không khách khí ném ra một mâu, sau đó liền xoay người rời đi.
“Đừng đi mà, chúng ta nói về chuyện lấy thân báo đáp đi.
” -Hoắc Hiển lập tức đuổi theo.
Chỉ là khi hắn vừa nói xong, liền kéo áo ờ phía sau lưng, biểu cảm có chút nhăn nhở.
Khi bước đến cửa thang máy, lại chưa có chuyện gì xảy ra.
Sải bước đôi chân dài, rồi đưa tay ấn nút thang máy, nhìn Mộ An An ở trước mặt: “Anh zai cứu em như vậy, em lại không có một chút biểu hiện gì hết sao?”
“Ngoại trừ lấy thân báo đáp và chiếm tiện nghi của tôi ra, tôi có thể làm tất cả những gì anh yêu cầu.
” – Mộ An An vẻ mặt nghiêm túc nói.
Không nghĩ phản ứng của hắn là thật.
Cảm ơn cũng là thật.
Hoắc Hiển vốn dĩ chỉ trêu đều, muốn bồi thường cảm ơn nhưng đột nhiên nhìn thấy Mộ An An nghiêm túc như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhàm chán.
Hắn thả tay ra, cùng Mộ An An đứng chờ thang máy.
Thang máy bệnh viện có rất nhiều người, thang máy cũng chạy chậm.
Hầu như tầng nào cũng phải dừng lại rất lâu.
Hai người mới đứng được một lúc, xung quanh liền cỏ rất nhiều người đến.
Mộ An An vẫn đang chờ đợi yêu cầu của Hoắc Hiển.
Nhưng Hoắc Hiển không nói lời nào, cô cũng không có gì để nói.
Ngẩng đầu lên thì thấy thang máy bị kẹt ở trên tầng , người bên này cũng nhiều hơn, Mộ An An nói: “Đi thang bộ đi.
”
“Uh.
” – Hoắc Hiển đáp lại.
Mộ An An không nói gì thêm, liền
đi về phía lối đi an toàn.
Gần như ngay sau khi đẩy lối đi an toàn ra, Hoắc Hiển liền lấy trong túi ra một điếu thuốc và bật lửa.
Mộ An An rất không hiểu.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trầm xuống và khó xử.
Mộ An An ngoại trừ ở trước mặt Thất gia ra, cũng không phải là người nói nhiều, Hoắc Hiển không nói chuyện, cũng hiếm khi chủ động nói chuyện.
Hai người lẳng lặng bước lên lầu.