Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi cảm thấy mình có chút mở ra được cánh cửa đến thế giới mới rồi.
“Ha ha, sugar daddy, thế lực của sugar daddy này không nhò đâu.
”
Dưới sự chế giễu của mọi người, Trương Hiểu trộm nhìn thoáng qua Hoắc Chân Chân, cùng Hoắc Chân Chân trao đổi ánh mắt.
Mộ An An hung hăng nhìn lại Trương Hiểu:”Cô có ý gì?”
Trương Hiểu: “Tôi có thẻ có ý gì
chứ! Bao nhiêu người đều thấy được, mỗi ngày cô đều có xe sang tới đón, nói không có sugar daddy, ai tin chứ? Giang cầm cũng đã nói, cô chỉ là một cô nhi.
Cô nhi cũng đã học được cách leo giường người ta, thật giỏi mà.
”
“Cô nói thêm câu nữa, có tin hay không tôi lập tức phế cô ngay tại chỗ.
” -Mộ An An trực tiếp dùng nắm đấm đập vỡ một cái ly thủy tinh bên cạnh.
Hành vi cảnh báo này tuy thô lỗ nhưng lại có hiệu quả.
Trương Hiểu vốn dĩ còn kiêu ngạo châm chọc, nháy mắt liền không dám nói tiếp nữa, chật vật ngồi vào chỗ của mình.
Chủ nhiệm Thường phản ứng lại, ngay lập tức nói: “Làm gì vậy hả!”
Mộ An An quay đầu lại nhìn chủ nhiệm Thường,trực tiếp bày tỏ: “Tôi chưa từng làm chuyện này, nếu như chỉ có một chút chứng cớ này, liền trực tiếp quyết định tôi là đầu sỏ, vậy thì tôi không còn gì để nói, chỉ có thể nói phía bệnh viện là đồ ngu xuẩn!”
“Mộ An An, chấn chỉnh lại thái độ của cô đi.
”
“Thái độ của tôi chính là, tôi, không, có, làm!”
Tại đây có hình ảnh
Trong câu cuối cùng, chủ nhiệm Thường nói vô cùng dùng sức, còn đập xuống bàn để trút giận.
Hoắc Chân Chân là người thứ nhất đứng lên vỗ tay: “Chủ nhiệm thật sáng suốt, người như vậy, tuyệt đối không thể đặt chân vào nghề này, đồ thứ bại hoại!”
Trương Hiểu lập tức làm theo, sau đó một đám người liền vỗ tay theo.
Chủ nhiệm Thường giống như một anh hùng, trừng trị những kẻ gian ác và xấu xa!
Mà kẻ gian ác và xấu xa, Mộ An An khuôn mặt bình tĩnh, lưng thẳng đứng, kiêu ngạo nhìn chằm chằm phía trước, không hề nói thêm lời nào nữa.
Bởi vì nói thêm một từ đều là vô nghĩa, đều là vô dụng.
Mộ An An liền trực tiếp xoay
người rời đi.
“Đi chết đi, đồ cặn bã!”
Ngay khi Mộ An An vừa mới quay người, có một y tá đột nhiên cầm lấy túi trà được đặt ở giữa bàn hội nghị, ném vào đầu Mộ An An.
Túi trà sau khi đụng vào đầu Mộ An An, liền rơi xuống đất.
Mộ An An liền trực tiếp rời đi không quay đầu lại.
Cô cũng không thèm nghe những gì được nói sau đó.
Cô sẽ chờ.
Chờ Mặc Mặc tỉnh lại, chờ sự thật được đưa ra ánh sáng.
Chờ những người này cho cô một lời xin lỗi!
Mộ An An trờ lại văn phòng và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
.