Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hiển nghĩ đến cảnh Mộ An An bị tấn công vừa rồi, liền căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn tăng tốc độ, lúc rẽ cua, chiếc xe liền nghiêng sang một bên, mãi cho đến khi đi tới đường thẳng, mới ồn định lại.
Hoắc Hiển không có đưa Mộ An An đi bệnh viện, cũng không có đi tới biệt thự nhỏ của Trần Hoa, càng không có đi khách sạn, mà đi thẳng đến biệt thự nhỏ trong một khu dân cư.
Diện tích của biệt thự cũng không lớn, thêm một tầng thượng có thể tính là ba tầng, bên ngoài có hàng rào trắng bao quanh, khu vườn nhỏ trồng nhiều hoa cỏ xanh tươi, môi trường rất tốt.
Khi Hoắc Hiển dừng xe, đặt Mộ An An xuống, Mộ An An liền nhìn hắn: “Đây là đâu?”
“Nhà của tôi.
”
Hoắc Hiển đậu xe, sau đó từ trên xe nhảy xuống.
Thấy Mộ An An nhíu mày, liền bổ sung thêm một câu: “Đây là địa bàn riêng của tôi, ngoại trừ tôi ra, sẽ không có ai tới.
”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu nữa: ‘Tôi còn không có người giúp việc dọn dẹp, ngay cả vườn hoa nhỏ này, cũng là tôi tự
trồng.
”
Hắn còn nhướng mày nhìn Mộ An An, rõ ràng là đang khoe khoang.
“Tôi tới khách sạn là được rồi.
” -Mộ An An nói xong liền lau đi vết máu chảy ở trên mắt: “Đơn giản chỉ là xử lý vết thương thôi.
”
Cô lúc này trạng thái tinh thần cũng không tốt, có chút chóng mặt.
Mộ An An đã lâu không có bị thương như vậy.
Từ khi được Thất gia nuôi dưỡng, cô vẫn luôn củng cố bản thân, trước kia từng bị thương do luyện tập đấm bốc, sau này học được kỹ năng, cũng không có dễ bị thương nữa.
Ngoại trừ Trần Giai Lệ lần đó ra, mọi thứ còn lại đều chỉ là vết thương nhỏ.
Cô không phải là người sẽ khiến bản thân bị ủy khuất.
Nhưng những gì dì Lý nói hôm nay thật sự rất đau lòng.
“Cô cứ như vậy đi khách sạn,
khách sạn nghĩ cô có chuyện gì, cảnh sát sẽ đến ngay lập tức trong một giây tới.
” – Hoắc Hiển nói xong, vươn tay nắm lấy cánh tay của Mộ An An: “Trong đó có tất cả vật tư y tế, rất dễ làm việc.
”
Mộ An An do dự hai giây, cuối cùng cùng Hoắc Hiển đi vào bên trong biệt thự.
Hoắc Hiển nói cũng không sai.
Cô cứ như thế này đi vào khách sạn thì rất phiền phức, hơn nữa đã tới đây rồi, đòi hỏi thêm nữa chính là chảnh chọe.
Bên trong biệt thự của Hoắc Hiển, một chút cũng không giống như những gì hắn nói, không có người hầu dọn dẹp.
Trang trí trong nhà đơn giản, hơn nữa còn sạch sẽ.
Tấm kính lớn từ trần đến sàn hướng về phía mặt trời, chiếu vào sàn nhà sẽ phát sáng.
Hoắc Hiển kéo cô đến sô pha nói: “Chờ tôi một chút.
”
Nói xong, liền chạy lên lầu.
Khi xuống lầu, thì ôm một cái hộp
thuốc rất lớn.
Ngay khi mờ hộp thuốc ra, tất cả đều là thuốc xử lý vết thương bên ngoài, vô cùng đầy đủ.
Hoắc Hiển lấy ra dung dịch sát trùng lodophor và tăm bông, phải khử trùng cho Mộ An An trước.
Mộ An An nói: “Tôi sẽ tự làm.
”
“Please, nói như thế nào tôi cũng là học trưởng của cô, một chút vết thương này, tôi còn xử lý không được sao?” – Hoắc Hiển từ chối, còn biểu tình phản đối.
Tại đây có hình ảnh
.