Nhưng bộ dạng dì Lí đau khổ túm lấy cô khóc lóc, Mộ An An quên không được.
“Mặc dù chuyện này là do Hoắc Chân Chân ở sau lưng giở trò ngầm, nhưng cháu biết rõ, cháu có thẹn với lương tâm, trước khi tan ca cháu đã không có nhìn Mặc Mặc một cái, nếu nhìn cô ấy một cái….
”
“Bệnh viện của cháu thay ca, có phải sớm hơn nửa tiếng không?”
– Tông Chính Ngự ngắt lời Mộ An An nói.
Mộ An An nhìn anh, gật đầu: “Có
nửa tiếng để thay ca.
”
Ví dụ như Mộ An An buổi tối đi làm vào lúc giờ, thì giờ sẽ bắt đầu thay ca.
Khoảng thời gian từ giờ đến giờ là thời điềm các khoa lớn của bệnh viện có đầy đủ nhân viên nhất.
“Vậy cháu cùng với người thay ca, nói rõ các loại tình huống của người bệnh trong ca trực làm việc của cháu, cùng với những chú ý đặc biệt của bệnh nhân?” -Tông Chính Ngự lại hỏi.
Mộ An An nghiêm túc gật đầu: “Nói rõ ràng
“Vậy thì, cháu sai ở chỗ nào?” -Thất gia trực tiếp hỏi một câu, ngay lập tức khiến Mộ An An không nói được gì.
Tông Chính Ngự đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc dài của Mộ An An.
Tóc của đứa trẻ này được giữ gìn rất tốt, không bị cắt đi nhiều.
Trong phòng cũng có một mớ tóc giả dài ngắn đủ màu sắc thường được đội chơi cho vui.
Cũng có rất nhiều kiểu tóc của con trai.
Thuận tiện cho cô cải trang thành đàn ông đi trêu ghẹo các cô gái nhỏ ở bên ngoài.
Thất gia: “Cháu chỉ cần nhớ kỹ, cháu là một bác sĩ, cháu không phải là chúa cứu thế, cố gắng làm hết sức có thể, nên không thẹn với lương tâm.
”
Mộ An An cần thận lắng nghe những gì Thất gia nói.
Trong lòng vốn dĩ thiếu tự tin, không vui, không chắc chắn.
Sau hai ba câu nói của Thất gia, liền trở nên thông suốt.
Mộ An An nở nụ cười, di chuyển cơ thẻ cùa mình dựa sát vào người Thất gia, ôm chặt lấy Thất gia: “Thất gia, cháu biết rồi!”
Mộ An An thì vui vẻ.
Nhưng vẻ mặt của Thất gia lại chìm xuống vì hành động của cô.
Cơ thể mỏng manh của cô gái nhỏ vừa áp vào anh, đặc biệt là vị trí bầu ngực, là trạng thái của cô gái vừa mới lớn.
Rất mềm mại.
Đôi mắt của Tông Chính Ngự u ám, mang theo vài phần kiềm chế.
Anh vốn dĩ muốn trực tiếp kéo cô ra.
Nhưng hôm nay đứa nhỏ này quá đáng thương, vô cùng ủy khuất.
Nếu trực tiếp kéo ra, không chừng lại muốn tỏ ra thảm thương.
Tông Chính Ngự nhẫn nhịn, vỗ đầu Mộ An An: “Được rồi, đã
khuya rôi, cháu nên nghỉ ngơi đi.
”
“Chú ngủ cùng với cháu đi.
” -Giọng nói Mộ An An ngây ngô, khi nghiêng đầu, hơi thở nói chuyện liền trực tiếp phun thẳng vào cổ Tông Chính Ngự.
Ý nghĩ xấu xa vốn dĩ vừa mới bị dập tắt, nhưng lại dễ dàng bị nổi lên.
Mộ An An: “Hay là, chú cứ như vậy ôm chú ngủ đi?”.