Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đầu liền hiện lên lời nhắc nhờ vừa rồi của La Sâm.
La Sâm đã nhắc nhở anh, bắt
đầu từ một khoảng thời gian nào đỏ, khi anh và đứa nhỏ ở chung một chỗ, bầu không khí rất kỳ lạ.
Trước đây anh sẽ không cự tuyệt thân mật, nhưng bây giờ đã bắt đầu cự tuyệt.
Sở dĩ cự tuyệt, là bời vì phản ứng sinh lý.
Tông Chính Ngự nhìn thấy Mộ An An xoay người lại, đưa nước cho anh một cách rất ngoan ngoãn.
Cuối cùng anh chắc chắn một điều, cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi.
Anh là một người đàn ông bình thường.
Đều không phải là tình yêu đồng giới, cũng không phải là tình yêu phi giới tính, phản ứng với sự cọ xát thân mật trong hành vi tình dục khác giới là điều bình thường về mặt sinh lý.
Nhưng đứa trẻ dường như không nhận ra điều đó.
Mặc dù nhấn mạnh rằng con bé đã lớn, nhưng kiểu nhấn mạnh đó chỉ là khẩu hiệu cho sự nồi loạn và bướng bỉnh của đứa nhỏ.
Trẻ em không biết sự trường thành và lớn lên của cấu trúc của cơ thể nam và nữ thực sự.
Không ai dạy con bé cả.
Ngoài ra, đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn cho nên đối với việc anh cự tuyệt, đứa nhỏ sẽ nghĩ rằng anh đang xa lánh đứa nhỏ.
“Bé con.
” – Tông Chính Ngự chậm rãi mờ miệng, đặt cốc nước xuống bàn.
Cùng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên, màn hình sáng lên, trực tiếp nhảy ra một tin nhắn Weibo.
Mộ An An vốn dĩ đang rất ngoan ngoãn, nhưng khi nhìn lướt qua ba chữ “Thái Tử Đoàn” ở phía trên, cả người liền trờ nên căng thẳng, buột miệng nói: “Thất gia!”
Ba chữ “Thái Tử Đoàn” tuyệt đối không thể để cho Thất gia nhìn thấy.
Mộ An An theo bản năng bắt đầu tỏ ra đáng thương, thu hút sự chú ý của Tông Chính Ngự: “Thất gia, đầu cháu đau quá.
”
“Sao lại thế?” – Tông Chính Ngự đứng dậy, kiểm tra tình hình của Mộ An An.
Mộ An An chỉ vào vết sẹo ở trên trán của mình: “Lần trước ở cửa bệnh viện tâm thần Lam Thiên, có người lấy tảng đá đánh cháu.
”
Nói xong cảm thấy còn chưa đủ khổ sở, liền nhanh chóng giơ nắm đấm ra hiệu.
“Hai nắm đấm lớn như vậy, đánh tới, cháu suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
”
Thật ra tảng đá không có to bằng nắm tay.
Nhưng hiện tại không có cách nào khác.
Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, tin nhắn của Người giàu nhất thế giới ở phía trên như một quả bom hẹn giờ.
Người giàu nhất thế giới: Đây là thư mời của Thái Tử Đoàn, tôi thấy IQ của cô được lắm, cho nên mới cho cô, có muốn hay không thì nhanh chóng trả lời lại.
Thời gian giữ màn hình điện thoại của Mộ An An là năm phút.
“Thất gia, cháu muốn ngồi ở bên kia, chú đỡ cháu qua đó đi.
”
Mộ An An một tay ôm đầu, làm ra
bộ dáng chân mêm nhũn.
Tông Chính Ngự mặt tối sầm lại.
Trực tiếp ôm lấy Mộ An An đi về phía giường.
“Cố Thư Khanh nói như thế nào?” – Sắc mặt của anh vô cùng khó coi, đặt Mộ An An xuống giường.
Mặc dù đây là một câu hỏi tu từ.
Nhưng giọng nói lại lạnh như băng, rõ ràng là đang tức giận.
Bác sĩ Cố đã kiểm tra cho Mộ An
Tại đây có hình
Nhưng cô lại không nhận ra, sau khi tắm xong buổi tối bản thân không có thói quen mặc đồ lót, lúc này lại sốt ruột ôm Thất gia, hình ảnh trực tiếp nhất chính là…
Cánh tay của Thất gia bị kẹp chặt ở giữa bộ ngực của cô.
Mộ An An sốt ruột ôm chặt cánh tay, khiến cho hai luồng mềm mại không ngừng áp sát, trực tiếp khiến cái trán của Thất gia nổi lên gân xanh.
Anh kìm nén cảm xúc và nhắc nhở: “Buông ra trước đã.
”
Mộ An An lắc đầu: “Cháu thực sự không sao, chú không cần gọi cho bác sĩ Cố.
”
Bác sĩ Cố mà đến đây, chính là tai bay vạ gió.
.