Người đàn ông bình tĩnh sải chân bước vào.
Bởi vì hiện trường đột nhiên yên tĩnh, khiến đôi giày da của người đàn ông giẫm ờ trên mặt đất phát ra tiếng vang, truyền rõ ràng vào trong lỗ tai của mọi người.
Giống như đang đạp vào trái tim của những người có mặt ở hiện trường vậy.
Khi người đang ông đang liên tục đi tới gần, bầu không khí ở trong
phòng tiệc lập tức trờ nên căng thẳng và ngột ngạt!
Tất cả đều là do khí tức của người đàn ông này!
Ánh sáng từ từ mờ đi, khuôn mặt thật của người đàn ông này từng chút một được lộ ra.
Khung lông mày lạnh thấu xương, con ngươi ở trong đôi mắt đó rất sâu, cực kỳ nguy hiểm.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người ở hiện trường, giống như một lưỡi dao sắc bén.
“Thất, thất gia!” – Có người thất thanh hét lên một câu.
Những người ở hiện trường đều trờ nên điên cuồng!
Loại điên cuồng này không phải là loại gào thét, mà là loại điên cuồng sụp đổ trong lòng.
Tông Chính Ngự mặc dù từ lâu đã ở Giang Thành, nhưng anh là cháu trai được lão gia Tông Chính yêu quý nhất, hơn nữa từ nhỏ đã có thiên phú bẩm sinh, mười sáu tuổi đã bắt đầu rong đuổi ở trên thương trường, mở ra hàng loạt các thần thoại!
Một nhân vật như vậy, ở thủ đô, từ trên xuống dưới không ai dám không biết.
Mà lúc này dáng vẻ của người đàn ông này tuyệt đối cường tráng!
Tông Chính Ngự đi đến trước mặt Lương Chính, cúi đầu châm thuốc.
“Một trăm triệu, có ý kiến gì không?”
Lương Chính đần độn cả nửa ngày, vị gia này đột nhiên đứng ở trước mặt hắn, quả thực thụ sủng
nhược kinh, hắn cảm thấy vinh hạnh khi được Thần nhìn đến.
Lương Chính liền vội vàng nói: “Thất, thất gia, tuyệt đối không có!”
Đôi mắt của Tông Chính Ngự vốn đàn cụp xuống, đột nhiên nhướng lên, ánh mắt sắc bén: “Một trăm triệu, mua mạng sống của người Lương gia của mày!”
Một giây sau khi lời nói của Tông Chính Ngự rơi xuống, sắc mặt nịnh nọt lấy lòng của Lương Chính, nháy mắt liền trở nên
trắng bệch.
Sợ hãi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
.