Nếu không có cái gọi là tiểu công chúa Ngự Viên Loan này, Thất gia sớm hay muộn cũng sẽ thỏa hiệp với lão gia, cưới cô ta.
Nhưng Đường Mật lại lo lắng nếu đêm nay xảy ra sai sót nào đó, cô ta cũng sẽ không thể thoát thân được.
Cho nên đã sắp xếp người theo dõi
Thất gia ở bên kia, đợi tới lúc sẽ mật báo với Thất gia.
Nhưng khi mật báo xong, Thất gia tới nới, những gì anh nhìn thấy là cảnh Mộ An An bị những người đó chơi đùa.
Cảnh tượng như thế này càng kích thích hơn.
Nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy, có điều cô ta cũng hãm hãi được Lương Phán.
Lúc này Lương gia từ trên xuống dưới đã trở thành một bãi chiến trường, đều điên hết rồi.
Tuy, mọi thứ đều bình thường như vậy, nhưng Đường Mật trở về lại càng nghĩ tới thái độ cám ơn cùng giọng điệu nói chuyện của La Sâm đối với cô, vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Đường Mật có chút bất an.
Nhưng nếu như muốn nhớ lại, nắm bắt chi tiết, lại cảm thấy không có vấn đề gì.
Dù sao thì với tính cách của Thất gia, nếu như thật sự cảm thấy cô có vấn đề, thì đã trực tiếp ra tay với cô và cả Đường gia rồi.
Hiện tại Đường gia cũng sẽ không có
yên bình như thế.
Nghĩ đến đây, Đường Mật liền ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Hôm sau.
Tại khách sạn nơi Mộ An An ở, trong phòng tổng thống.
Khi Mộ An An mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là cổ họng khô khan, và đau thắt.
Phản ứng thứ hai là đau lưng.
Phản ứng thứ ba, là không thể cử
động được!
Mộ An An rất đần độn, đầu óc trống rỗng, cô không nhận ra mình hiện tại đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì, nơi này là chỗ nào?
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Những kí ức về ngày hôm qua cũng bắt đầu hiện ra từng chút một.
Từ lúc tham dự yến tiệc, bị Đường Mật hãm hại ở trên sân khấu, bị coi như một món quà.
Đột nhiên, Mộ An An mắt trừng mắt,
thốt lên một câu: “Thất gia!
Kết quả vừa mở miệng, giọng khàn khàn như tiếng vịt đực.
Mộ An An da đầu tê dại, muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại bị trói không cử động được, cô sốt ruột, kêu lại một lần nữa: “Thất gia!”
“Quay đầu sang phải.
” – Giọng nói quen thuộc của Thất gia vang lên.
Mộ An An gần như nghe lời theo bản năng, quay đầu sang bên phải.
Thì liền nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào trên sô pha.
Thất gia ăn mặc rất nghiêm chỉnh, với bộ vest ba mảnh màu xanh đậm, và thắt cà vạt, hai chân chòng lên nhau một cách tao nhã.
Tay phải đang cầm một quyển kinh tịnh tâm, đeo kính gọng vàng, mắt đọc sách mà không thèm nhìn Mộ An An liếc mắt một cái.
Mộ An An nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy người đàn ông ngòi trên sô pha rất trang nghiêm, mẫu mực.
Nhưng kí ức cuối cùng trong tâm trí của là cô rơi ra khỏi hộp quà, là cô ngã ra khỏi hộp quà, và được Thất gia bế vào lòng.
Lúc sau đều đã quên hết mọi thứ.
Chẳng lẽ, ngày hôm qua đã cùng Thất gia phát sinh quan hệ?
Xơi Thất gia ròi sao?
Ngay khi ý nghĩ này của Mộ An An xuất hiện, cơ bản đã bị chính mình phủ nhận.
Nếu thực sự đã xảy ra quan hệ, thì hiện tại cô và Thất gia nên xấu hổ nằm ở trên giường.
Chứ không phải cô bị bọc như cái bánh bao.
Còn Thất gia thì ở bên kia vô cùng tao nhã cẩn thận xem kinh tịnh tâm…
Kinh tịnh tâm?
Một người đàn ông từ trước đến nay chỉ luôn đọc tài liệu và các kiệt tác nổi tiếng nước ngoài, đột nhiên lại cầm
quyển kinh tịnh tâm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút bất đồng nhỉ?
Tinh tinh’
Khi Mộ An An còn đang suy nghĩ miên man, bên tai cô liền vang lên âm báo có tin nhắn từ điện thoại.
Cô theo bản năng duỗi tay ra, mới nhận ra mình không động đậy được.
Mộ An An liền trơ mắt nhìn, điện thoại của mình xuất hiện trên bàn ở trước mặt Thất gia.
Thất gia vốn dĩ đang xem kinh tịnh tâm, liền chậm rãi đặt kinh tịnh tâm xuống, những ngón tay mảnh khảnh
cầm điện thoại của cô lên.
Sau đó mở khóa, sau đó bấm mở, sau đó đọc ra: “Người giàu nhất thế giới gửi tin nhắn hỏi cháu, ngày hôm qua chơi đùa ở vũ hội mặt nạ như thế nào rồi?”
Sau đó…
Mộ An An liền lạnh sống lưng, cô cảm thấy bản thân, nhất định chết, chắc rồi!
Đi tham gia vũ hội mặt nạ ở sau lưng Thất gia.
Lại còn cố tình để điện thoại có mở định vị ở trong khách sạn rồi tự mình
lẻn ra ngoài.
Dù có lẻn ra ngoài.
Mấu chốt là ngày hôm qua Thất gia không hề đi vũ hội, mà bản thân lại còn náo loạn ra chuyện lớn như vậy.
“Thất gia.
” – Mộ An An đột nhiên run giọng kêu: “Mặc dù cháu đã tuổi, nhưng tháng sau cháu mới chính thức sinh nhật tròn tuổi.
”
“Thất gia…”
“Cháu không muốn chết trẻ.
” – Mộ An An ủy khuất nói.
.