Tống Khiết Nhã phản ứng lại, cười cười, nói: “Ăn sầu riêng mà không trang điểm.
”
Mộ An An gật đầu: “Chị Nhã, chúng ta có thể thêm một cái khác nữa được không, thua thì chị đi tàu lượn siêu tốc tẩy trang, thế nào?”
Tống Khiết Nhã sửng sốt vài giây, đột nhiên nở nụ cười: “Em gái à, em thú vị thật đấy.
Với sự tự tin này của em, thi chị đây đồng ý.
”
“Tự tin không kém gì chị, tôi cam đoan với các người rating của tiêu đề ghi hình này sẽ tảng vọt, nữ thần quốc dân đi tàu lượn siêu tốc tẩy trang!”
Mộ An An giơ lên hất cầm, vẻ mặt kiêu ngạo mà tự tin.
Cô đá vào ván trượt một cướ, rồi lập tức nhảy lên, tư thái ngầu lòi lướt qua lại chỗ thiếu niên trượt ván vừa trượt.
Dễ dàng kết thúc.
Người ở hiện trường thấy Mộ An An đáng yêu yếu đuối lại láu lĩnh, nhưng ai cũng không biết, khi cô đứng ở trên ván trượt, quả thật rất cool ngầu và kiêu ngạo.
Toàn bộ con người đã thay đổi.
Tống Khiết Nhã biểu tình kinh ngạc, thiếu niên trượt ván thì khiếp sợ, còn LEO thì khẽ mở miệng.
Mộ An An đứng ở phía trước thiếu
niên trượt ván: “Nhanh ra chiêu đi.
Thiếu niên trượt ván hoàn hồn lại: “Sao cô lại biết chơi ván trượt?”
“Tôi không có nói là tôi không thể.
” -Mộ An An nhún vai: “Anh mau lên đi.
”
Thiểu niên trượt ván vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Nhân viên công tác ở bên cạnh liền nhắc nhở, mau chóng tiếp tục.
Tống Khiết Nhã hoàn hồn, cười cười: “Em gái, thâm tàng bất lộ nha.
”
Mặc dù nói là như thế, nhưng biểu
cảm của Tống Khiết Nhã rõ ràng là có chút xấu hổ.
Cô ta bước đến chỗ thiếu niên trượt ván, có ba phút chỉ dạy.
Sau đó thiếu niên trượt ván quay lại, bước lên ván trượt và nhảy xuống năm bậc cầu thang.
Nhưng mà, ván trượt thiếu niên đã không thành công, trong khi nhảy lấ, ván trượt đã rời chân và rơi xuống đất.
Ra chiêu thất bại, liền đổi qua cho Mộ An An.
Chị chỉ cân làm một động tác đơn
giản là được rồi.
” – LEO vẫn muốn đảm bảo Mộ An An phải an toàn, làm một động tác đơn giản.
Nhưng mà, Mộ An An lại nhún vai.
Cô bước lên ván trượt, muốn thử thách bậc cầu thang mà thiếu niên trượt ván vừa rồi đã khiêu chiên thất bại.
Xung quanh truyền ra tiếng kinh hô, âm thanh gì cũng đều có.
Nhưng Mộ An An không hề nghe thấy, sau khi xoay ván trượt, làm động tác chuẩn bị, sau đó bước lên ván trượt, nhảy lên, thậm chí còn lật ván trượt khi ở trên không, cuối cùng hạ cánh một cách vững chắc và cool ngầu!
Mộ An An thậm chí còn lướt ván trượt về phía Tông Chính Ngự, nghiêng đầu cười: “Thất gia, lợi hại không?”
Tông Chính Ngự cầm chai nước khoáng trong tay, mở nắp, đưa cho Mộ An An uống một ngụm.
Sau đó lau mồ hôi trán cho cô.
Mà bên kia đã bùng lên những tiếng
thét chói tai và tiếng vỗ tay điên cuồng.
Khuôn mặt của Tống Khiết Nhã vô cùng nhục nhã.
Thiếu niên trượt ván vẻ mặt cũng chết lặng.
Tưởng là tiểu bạch thỏ, ai ngờ là một con tiểu hồ ly.
“Thất gia, chú chờ cháu có nhàm chán không?” – Mộ An An vậy mà còn chú ý đến trạng thái của Thất gia.
“Thích không?” -Tông Chính Ngự hỏi lai môt câu.
Mộ An An nghiêm túc gật đầu: “Đã lâu rồi không chơi, vui lắm.
”
“Vậy chơi cho thoải mái đi.
”.