Trần Hoa: Cậu thật sự tiếp tục thực tập ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên sao?
Mộ An An: Ngày mai mình sẽ đến bệnh viện, mai cậu làm buổi nào, chúng ta gặp rồi nói.
Trần Hoa: Mai mình xin nghỉ.
Mộ An An: Được, cậu bận tiếp đi, bên mình có chút chuyện.
Trần Hoa: Được.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Hoa, trong lòng Mộ An An vẫn có chút không yên tâm.
Nhưng cũng không hỏi nhiều.
Dù sao cũng đã lớn như thế rồi, cô cũng chỉ là người bạn tận hưởng tình bạn của Trần Hoa, cô tuyệt đối không có quyền ép buộc Trần Hoa phải cho mình biết bí mật của cô ấy.
Cốc cốc cốc’
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ An An.
Mộ An An đáp một câu: “Vào đi.
”
Sau đó, cửa phòng bị bác sĩ cố đi vào từ bên ngoài mở ra.
“Tiểu thư An An.
”
Mộ An An ném điện thoại lên giường sau đó đi về phía sofa.
“Tiểu thư An An, Thất gia không về với cô sao?” Bác sĩ cố hỏi dò.
Mộ An An lúc này đã dựa vào sofa
như người không xương, nhìn bác sĩ Cố một cách khinh bỉ.
Trực tiếp nói: “Thất gia có về hay không về cùng tôi, chẳng phải anh đã biết rồi sao, biết rõ còn cố tình hỏi?”
Bác sĩ Cố không đáp.
“Bên phía lão gia xảy ra chút chuyện, nội bộ trong Tông Chính gia có vấn đề, phỏng chừng chú ấy sẽ không về kịp mấy ngày.
”
Mộ An An nhìn vào bác sĩ cố mà nói những lời này.
Có thể bắt gặp rõ ràng được biểu cảm thay đổi nhẹ trên khuôn mặt dịu
dàng thường ngày của cô.
Mộ An An nói: “Sang đây ngồi đi!”
Mặc dù nói cô chỉ là vô tình nghe vài lười đàm tiếu của đám thiếu gia, nhưng cũng biết được quan hệ giữa bác sĩ Cố và những người đó ở Tông Chính Gia rất hời hợt.
Chỉ vì chuyện xảy ra ở năm trước mà dẫn đến bác sĩ cố rời khỏi Tông Chính gia và cư ngự lâu dài ở Giang Thành.
Thậm chí lúc lão gia bệnh cũng không đi thăm.
Nhưng Mộ An An có thể đoán được,
tuy bác sĩ Cố không mang họ Tông Chính, nhưng mối quan hệ giữa lão gia phỏng chừng cũng giống với những thiếu gia khác.
Thậm chí còn thân hơn.
.