Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiệp sĩ gánh nồi: nôm na ý chỉ dù không làm gì sai nhưng lại bị đổ lỗi.
Lời này vừa phát ra, Mộ An An vốn chỉ là cười tủm tỉm, cũng không nhịn được mà cười to thành tiếng.
Tâm trí Mộ An An đột nhiên loé lên, trong năm nay mỗi lần Mộ An An làm những chuyện quái đản đều đẩy hết lên người bác sĩ cố.
Cuối cùng chuyện không liên quan gì đến mình, bác sĩ cố đều bị Thất gia xử lý.
Cô nghĩ.
Bác sĩ Cố cũng khá là thảm.
Mộ An An nhịn cười sau đó trịnh trọng vỗ lên vai bác sĩ cố: “Đối với điểm này, tôi xin lỗi anh sâu sắc, vì vậy lần này tôi sẽ không làm khó anh nữa.
”
“Tôi có một cô em gái ở Thủ Đô, cô ấy có thể sẽ giúp tôi tra một chút.
”
Người Mộ An An nói đến tất nhiên là tiểu Cửu.
Hơn nữa, bức ảnh mà bác sĩ cố đưa cô xem, người trong ảnh liên tiếp xuất hiện hai lần trong quán café, cho thấy người đó thường hay ra chỗ đó.
Tại đây có hình ảnh
Đến cuối cùng điều tra ra rồi, nếu người đó thật sự là Chung Đình – tại sao một người vốn ở Pháp lại xuất hiện ở thủ đô?
Tình huống này phải để sau rồi nói.
Bác sĩ Cố gật đầu, hắn rất đồng tình và khen ngợi Mộ An An, mọi chuyện đi đến đâu thì giải quyết đến đó, chứ không lo lắng mù quáng, tâm tình hỗn loạn.
Người đã sống được mấy chục năm như vậy, kiểu gì cũng sẽ gặp phải chuyện như thế này, thế kia.
Gặp chuyện thì chỉ cần giải quyết là được.
Cho dù có xảy ra chuyện vô cùng gay go tòi tệ đi nữa thì cũng sẽ có cách giải quyết.
Nếu lãng phí thời gian vào việc lo lắng, giận dữ, buồn bã thì chỉ khiến
chuyện càng trở nên gay go hơn.
Cái thứ cảm xúc kia, ngoại trừ việc ảnh hưởng đến tiến độ xử lý chuyện, ảnh hưởng đến lý trí và IQ ra thì nó chẳng làm được cái đếch gì cả.
“Thế cứ như vậy đã, tôi tìm người đi nghe ngóng ở trường cũ của Chung Đình trước.
” – Bác sĩ cố nói.
Bên phía Thủ Đô, anh không cách nào chen chân vào, chứ bên Giang Thành anh đủ sức để xử lý.
Mộ An An gật đầu.
Đợi đến khi bác sĩ cố rời đi, Mộ An An mới ngồi xếp bằng trên giường
gửi tin nhắn cho tiểu Cửu.
Mộ An An: Cửu Cửu, có ở đó thì chip một tiếng, chị có chuyện muốn nhờ em.
Người giàu nhất thế giới: Chip!
Tiểu Cửu rất nhanh đã gửi tin nhắn trở lại, đồng thời gửi qua một cái sticker dễ thương.
Mộ An An nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng.
Đồng thời lúc này tấm ảnh sườn mặt trong điện thoại bác sĩ cố đã được gửi qua cho Mộ An An.
Mộ An An chuyển tiếp ảnh đó qua cho tiểu Cửu.
Người giàu nhất thế giới: Bối cảnh này, chẳng phải là quán café chúng ta gặp nhau sao?
Mộ An An: ừm, người phụ nữ này với chị có chút chuyện, chi tiết thì tôi không tiện nói.
Người giàu nhất thế giới: Chị muốn em giúp chị tìm người phụ nữ này?
Mộ An An: Đúng, chị muốn ảnh mặt chính diện của người phụ nữ này.
Người giàu nhất thế giới: Vậy thì đơn giản rồi, em bảo người bên quán café
điều chỉnh camera là được rồi, chắc nửa ngày là sẽ có.
Mộ An An: Người bên quán café đồng ý chứ?
Người giàu nhất thế giới: Em vừa gặp anh hai của em, xong bảo anh ấy mua luôn quán café rồi, lát nữa sẽ nhờ người điều chỉnh cho chị.
Mộ An An:….