Một tia cứng ngắc trên khuôn mặt Hoắc Hiển đã bị Mộ An An nhìn thấy.
Cô không thúc giục, lẳng lặng ngồi trên bậc thềm, chờ Hoắc Hiển giải thích.
Hoắc Hiển im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên cúi đầu, trầm thấp cười nói.
Khi đứng dậy, hắn trực tiếp nhảy lên bậc thang, ngồi cao hơn Mộ An An một bậc, hai chân dài giãm lên bậc thang bên cạnh Mộ An An.
Có phiền hút thuốc không?” Hắn đột ngột hỏi.
“Nếu anh cho tôi một điếu, tôi sẽ không từ chối.”
Mộ An An nhún vai, giơ tay chải đầu, buộc tóc dài thành đuôi ngựa.
Hoáắc Tiên ngồi sau.
Thường ngày Mộ An An luôn thả tóc, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy rất nhiều nót ruồi.
Bây giờ Mộ An An đột nhiên buộc lại mái tóc dài của mình, lộ ra cái tai và cái cổ nhỏ nhắn.
Đôi tai rất dễ thương, chiếc cổ dài rất dài và làn da trắng mịn.
Đây đích thị là tiêu chuẩn của nữ thần.
“Tóc Xuăn.” Mộ An An nhàn nhạt gọi một tiêng, kéo suy nghĩ của Hoắc Hiển lại, “Ưm? Cái gì… Anh nói, cô có thể đặt cho anh một cái tên khác không, tóc xoăn, xoăn, không ngầu chút nào.”
Mộ An An im lặng tặng cho anh một cái lườm, từ từ mà cảm nhận.
Cô cũng lười quan tâm về tên gọi của Hoắc Hiển, “Tôi nói, anh muốn làm tiểu thư kêu ca đến khi nào hả?”
“Tiểu thư kêu ca?”
“Mau nói, tôi phải đi làm nhiệm vụ.” Mộ An An giật điều thuốc và bật lửa trên tay hắn cúi đầu châm lửa.
Cơ thể nhích sang một bên.
Bước lên bậc thềm một chân khuyu xuống, dựa lưng vào tường, thản nhiên nắm mái tóc dài cột đuôi ngựa.
Hoắc Hiển trêu chọc, “Chị An, khẩu khí của chị, còn khí phách hơn cả anh Hiển.”
Mộ An An nhướng mắt, lười đáp lại.
Hoắc Hiển cười nhẹ.
Mộ An An nhìn đâu cũng đẹp, dáng người chuẩn, eo nhỏ, khí chất khác hẳn những cô gái khác.
Không có đạo đức giả, thẳng thắn và trực tiếp.
Hắn không có gì để vặn vẹo, “Được rồi.”
Nói xong, hắn giật bật lửa trong tay Mộ An An, tự mình châm một điều thuốc.
Sau khi nhấp một ngụm, hắn thú nhận, “Tôi chỉ ăn trộm bệnh án.”
“Tôi biết, bớt phí lời.”
Tóc xoăn im lặng liếc nhìn Mộ An An, cuối cùng bật cười chế nhạo, “Anh đến tìm mẹ.”
Ngay khi những lời này nói ra, điện thoại di động của Mộ An An vừa gửi đến một tin nhắn.
Đó là từ Thất Gia.
Cô mở khóa, sau đó nhìn Hoắc Hiển, “Mẹ anh đang ở bệnh viện?”
Thất Gia: Bận xong.
Mộ An An: Ưm, bây giờ cháu đang nói chuyện chân tình với tóc xoăn.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, số điện thoại của Tông Chính Ngự đã đến.
Mộ An An có chút kinh ngạc vội vàng cúp máy.
Tóc xoăn, người đang định kể chuyện với Mụ An An, thì bị cắt ngang vì điều này.
Mộ An An cắn điếu thuốc trong miệng, “Xin lỗi, anh tiếp tục, tôi chỉ gửi tin nhắn là xong.”
Mộ An An: Thất Gia, Thất Gia, cháu không nghe máy được, tóc Xoăn ở đây gặp chút chuyện, hắn có vẻ rất buôn, cháu phải lịch sự, chút nữa cháu sẽ gọi lại cho chú.
Ngay sau khi Mộ An An trả lời xong, Hoắc Hiển đã hút gần hết điều thuốc.
Tuy rằng không thân với Mộ An An, nhưng là hiện tại bị bắt gặp tình huống này, hắn đương nhiên muốn nói ra.
“Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, tôi không có mẹ.
Gia đình tôi nói mẹ tôi bị sinh khó mà chết.
Sau đó tôi nghe lén, phát hiện ra rằng mẹ tôi có một số vấn đề về tâm thần và đang sống trong bệnh viện tâm thần.”
“Gia đình này? ” Mộ An An hỏi.
Nhìn xuống chiếc điện thoại yên lặng.
Thất Gia không gửi thêm bắt kỳ tin nhắn nào nữa.
“Ừm, là cái nhà này.” Hoắc Hiển im lặng sau khi trả lời.
Mộ An An cho rằng chuyện này không nên dễ dàng nói ra, nên yên lặng chờ đợi, làm người lắng nghe.
Nhưng sau ba phút, tóc xoăn không có ý định nói thêm nữa.
Mộ An An nghĩ tới đây, cuối cùng hỏi: “Từ khi biết mẹ anh đang ở bệnh viện tâm thần này, anh cũng đang thực tập ở đây, sao cậu không đi tìm mà trộm bệnh án?”
“Tôi không biết bà ấy có dáng vẻ như thế nào, và tôi cũng không biết tên bà ấy.” Hoắc tiên sinh nhẹ nhàng đáp lại.
Mộ An An đang nghe điện thoại, nhưng nghe xong những lời này, trong lòng có chút xúc động.
Khi cô ngắng lên, nhìn Tóc Xoăn đang cúi đầu hut thuốc, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Ngay lúc đó, Mộ An An trong lòng có một loại đồng cảm.
Hồi đó, sau khi chứng kiến cái chết thương tâm của mẹ và ông ngoại, cô cảm thấy bị thế giới ruồng bỏ trong một thời gian dài.
Tuy có sự đồng cảm, nhưng Mộ An An không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Hắn mở miệng, cuối cùng không nói gì, lại im lặng.
Tóc Xoăn nhún vai dửng dưng, “Dù gì thì đó cũng là mẹ tôi.
Tôi chỉ muốn biết bà ấy trông như thế nào, tên là gì, gặp bà ấy và chăm sóc bà ấy.”
“Anh trực tiếp trộm cắp bệnh án, có điều tra được không?”
Mộ An An hỏi.
Hoắc Hiển không trả lời ngay.
Hắn ta rút điều thuốc thứ hai, hút trong im lặng một lúc rồi nói.
“Nghe lén xong, thì tôi ở nhà tìm dấu vết của mẹ, cũng đánh cả người khác, hỏi cũng không hỏi được gì, nhưng đã tìm ra được một bệnh án từ Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.
“
” Lúc anh lớp ? “” Mộ An An đoán.
Hoắc Hiển đang trầm mặc trong câu chuyện của mình, nghe được câu hỏi của Mộ An An, hơi kinh ngạc, “Làm sao cô biết?”
“Uh … Trần Hoa không phải cấp ba với anh sao.
Tôi nghe nói, dù sao thì anh cũng là trùm trường rồi.
“Hết cách rồi, trùm trường, có thể đánh nhau, lại còn đẹp trai, mỗi bước đi hành động đều gây được sự chú ý rộng rãi, có thể hiểu được.”
Ban đầu là một chủ đề buồn, nhưng đột nhiên Tóc Xoăn lại tự luyến như vậy, khiến cho nặng nề bị giảm đi vài phần.
Khi Tóc Xoăn sắn người đến, thể hiện khuôn mặt con lai đẹp trai trước mặt Mộ An An, bị Mộ An An đẩy ra một cách tàn nhẫn, kéo chủ đề chính trở lại.
“Nếu đã vậy, anh trộm nhiều như vậy, có tìm được không?”
Nụ cười ban đầu của Hoắc Hiển tan biến ngay lập tức dưới câu hỏi của Mộ An An.
Hắn cụp mắt xuống, nói: “Không.”
Mộ An An cũng đã lường trước, không có cảm xúc gì.
Cô nhìn xuống điện thoại.
Thất Gia vẫn không trả lời, không biết có phải anh lại bận không, nhưng trong lòng cô có chút mất mát.
Nhưng Mộ An An không thể hiện điều đó quá nhiều.
Cô thay đổi tư thế, đi lên một bước, ngồi bên cạnh Hoắc Hiển, vươn tay vỗ vai Hoắc Hiển, bày ra tư thế anh em tình thâm.
“Không sao, chị An của cậu không phải ngày nào cũng ở đây sao, nói cho chị biết đặc điểm của bệnh án đi, khi đi kiểm tra phòng, ngày nào cũng cho cậu xem, nhân tiện cũng hỏi bác sĩ Tràn.”
Mộ An An rất tự nhiên.
Cô chỉ nghĩ rằng Tóc Xoăn là một người tốt, vì Trần Hoa, vì sự đồng cảm của cô ấy, nên muốn giúp đỡ.
Nhưng chính cô cũng không để ý, một động tác vỗ vai rất ngẫu nhiên nhưng lại khiến Hoắc Hiển động lòng.
Trong nhiều năm sau đó, khi nhớ lại, đều là những bậc thang của lối thoát hiểm.
Hai điều thuốc, lời hứa đơn giản và thẳng thắn của một cô gái.
“Tuy nhiên, anh cũng là thực tập sinh ở đây, ngày nào cũng có thể kiểm tra phòng.
Tại sao phải ăn trộm? Đây không phải là tìm phiền phức sao?” Mộ An An vẫn không nhịn được nói.
Hoắc Hiển bắt lực, “Tôi không muốn ăn trộm.”
“Hả?”
“Không có gì.”
“Còn một chuyện nữa.” Vẻ mặt của Mộ An An trở nên hơi nghiêm túc, “ Lúc nãy khi giao ban, học tỉ đã nói với tôi người trộm bệnh án còn giết người, nếu không phải do bác sĩ và bảo vệ tới kịp, thì anh sẽ giết chết bệnh nhân kia, chuyện gì vậy? “