Khi Mộ An An rời đi, thuận tay lấy một
quả dâu tây ở trên bàn ném vào miệng.
Quả dâu tây này, thật ngọt.
Mộ An An rời khỏi phòng làm việc, tắm rửa xong ròi chuẩn bị đi ngủ.
Cô vẫn có ca làm buổi chiều, thời gian nghỉ ngơi cũng eo hẹp.
Nhưng bởi vì biết Thất gia cũng có chút suy nghĩ khác về mình, cho nên trong lòng đặc biệt sung sướng, ngủ rất ngon.
Nhưng lúc này Mộ An An còn khá trẻ con, cô chưa bao giờ nghĩ tới, một số thứ mà cô tự cho là mình quan tâm
và đặc biệt, thực ra lại không giống như vậy.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này
Mộ An An tỉnh dậy đi ra khỏi cửa phòng ngủ, tình cờ gặp La Sâm quay về lấy tài liệu, trạng thái rất sốt ruột.
Cô rất ít khi hỏi chuyện về công ty của Thất gia, lúc này thấy La Sâm sốt ruột, nên cũng thuận miệng hỏi.
La Sâm giải thích rất nhiều, Mộ An An lại nghe không hiểu các thuật ngữ chuyên môn.
Đại khái có thể hiểu, hạng mục quan trọng của công ty xuất hiện vấn đề, Thất gia đang ở công ty tổ chức cuộc họp xử lý, sự việc rất khó giải quyết.
Mộ An An nghe xong cũng không hỏi nhiều nữa, kêu La Sâm nhanh chóng quay trở lại.
Sau khi ăn tối xong, cô gửi cho Thất gia một tin nhắn.
Mộ An An: Thất gia, nhớ ăn cơm.
Tông Chính Ngự không trả lời, Mộ An An cũng không quan tâm, khi gửi cũng không mong Thất gia trả lời.
Ăn xong bữa tối, Mộ An An nhờ tài xế
đưa cô đến bệnh viện tâm thần Lam Thiên trực ca.
Lần này người làm việc cùng với Mộ An An, là một học tỷ rất thích tám chuyện.
Buổi trưa không có việc gì nên cứ túm chặt lấy Mộ An An nói về kẻ trộm bệnh án.
Mộ An An nhắc nhở Hoắc Hiển, gây ra thương tích ở phòng bệnh , tốt nhất là nên thú nhận với chủ nhiệm, nếu không sự việc sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng rõ ràng tóc xoăn không nghe lời cô.
Mộ An An cũng không quan tâm lắm, cô không phải là bà tám, rất ít khi tham gia vào việc của người khác.
Tám giờ tối, Mộ An An giao ca.
Vừa thay quần áo xong, điện thoại liền vang lên.
Thất gia gọi điện.
Nhìn dòng chữ “Cuộc gọi thân yêu nhất của tôi” ở phía trên, tim Mộ An An không ngừng đập.
Buổi sáng sau khi rời khỏi phòng làm việc, Mộ An An nghĩ đến Thất gia, tâm tình hoàn toàn khác hẳn.
Trước kia là cẩn thẩn cất giấu trong tim, đoán già đoán non, trong lòng chua xót.
Nhưng hiện tại giống như nhìn thấy ánh bình minh.
Nghĩ đến Thất gia, cô đều cảm thấy tràn đầy hy vọng và dũng khí.
Mộ An An đi đến góc tường, trả lời điện thoại: “Thất gia!”
Giọng nói của cô rất vui vẻ.
Lúc này, Tông Chính Ngự mới vừa rời khỏi cuộc họp.
Cuộc họp này kéo dài từ hai giờ chiều
cho đến bây giờ, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng từ trước đến nay bây giờ có chút mỏi mệt.
Chứng đau đầu lại phát tác.
Tông Chính Ngự lúc đầu đẩy cửa phòng ra, tháo cà vạt một cách nóng nảy.
Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói vui vẻ và hưng phấn của đứa nhỏ, đột nhiên cảm giác chứng đau đầu thuyên giảm đi rất nhiều, tình trạng mệt mỏi toàn thân cũng tan biến.
Tông Chính Ngự ngồi trên ghế, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó thư thái dựa lưng vào ghế.
Thất gia, chú đang hút thuốc sao?
Mộ An An bên này nghe được, tiếng lanh lảnh của bật lửa: “Không phải chú mới làm xong việc sao, chú nhớ ăn cơm trước, ít hút lại một chút.
”
“Uh.
”
“Có chuyện gì phiền phức sao?” “Khó giải quyết.
”
“Vậy buổi tối chú có trở về không?” “Không.
”
Tông Chính Ngự đưa ra một câu trả lời rất quả quyết: “Không được đua xe.