Mộ An An cũng lười phản ứng, tay phải chống lên trán, rồi chống khuỷu tay lên cửa kính xe.
Hoắc Hiển lái một lúc, vẫn không nhịn được liền hỏi:”Thật sự thích tôi sao?”
“Cút.
” – Mộ An An trả lời một cách lạnh lùng và vô tình: “ông đây thấy anh chướng mắt thì có.
”
Mặc dù khuôn mặt của Hoắc Hiển thực sự rất đẹp trai, con lai, đôi mắt cũng đẹp, khí chất cũng cool ngầu.
Nhưng so với Thất gia, thì chỉ là một thứ cặn bã.
Mộ An An vốn dĩ muốn hỏi Hoắc Hiển, về vấn đề thu phục một người đàn ông.
Nhưng hiện tại lại bị náo loan, tỉnh táo
lại một chút mới cảm thấy bản thân thật sự nghĩ quá nhiều.
Anh ta có thể có cách gì tốt chứ?
Suốt đoạn đường không nói thêm lời nào nữa, Hoắc Hiển tới trước cửa nhà Trần Hoa, sau khi đón được người liền đi thẳng tới nhà hàng lẩu.
Mộ An An vốn dĩ ngồi ở ghế phụ, nhưng khi đón Trần Hoa, hiển nhiên ngồi ở ghế phía sau.
Để Trần Hoa ngòi ở ghế phụ thì không được, nhưng nếu để Trần Hoa ngồi ở ghế sau một mình, thì với tính tình mẫn cảm của Trần Hoa, trong lòng cô ấy nhất định sẽ cảm thấy có
chút khó chịu.
Ngồi ở phía sau, Trần Hoa mặc dù không nói gì nhưng vẫn nắm tay Mộ An An.
Cô rất căng thẳng.
Mộ An An an ủi vỗ tay cô.
Nhà hàng lẩu mà Hoắc Hiển chọn nằm ở trung tâm thành phố.
Nhưng vị trí khá khó đi, Hoắc Hiển lái xe đến bãi đậu xe, nhưng dẫn Mộ An An và Trần Hoa quẹo vào mấy con hẻm nhỏ, mới tới một cái sân.
Bắng hiệu “Lẩu Hỏa Hỏa” được treo
trên cao, đứng ở xa đã ngửi thấy mùi thơm, đặc biệt là kích thích sự thèm ăn của con người.
Bên trong cũng có rất nhiều người, ba người đi vào phải lấy số, đại khái phải đợi khoảng phút nữa là xong.
Mộ An An suy nghĩ một lát, cuối cùng nói với Trần Hoa: “Đi, đi vệ sinh với mình.
”
Cô không đợi Trần Hoa đáp lại, liền kéo người đi.
Đi vệ sinh không phải chuyện chính.
Mộ An An chủ yếu muốn tìm Trần Hoa, là để bàn bạc một chuyện.
Khi ở trên xe, Mộ An An đang cân nhắc có nên nói chuyện này với Trần Hoa hay không, cuối cùng nghe nhân viên bán hàng phải đợi mười phút, Mộ An An mới đưa ra quyết định dứt khoát.
Việc này, nhất định phải nói với Trần Hoa!
“An An, không phải cậu định nói chuyện gì với mình sao?”
Khi đến nhà vệ sinh, Trần Hoa liền hỏi.
Hai người làm bạn thân với nhau đã được vài năm, nên cơ bản vẫn có sự ăn ý.
Mộ An An cũng không phải là người vòng vo, trực tiếp giải bày: “Mình vừa nãy ở lên xe, có cùng Hoắc Hiển tán gẫu về thẩm mỹ của anh ta.
”
Trần Hoa rất kinh ngạc: “Thẩm mỹ?
“Uh, Hoắc Hiển nói thích nữ thần có dáng người xinh đẹp và khuôn mặt hình trái xoan.
” – Mộ An An nói.
Lúc ấy Hoắc Hiển thực sự nói rất nghiêm túc.
Phỏng chừng là vì câu hỏi của Mộ An An, lo lắng Mộ An An thực sự thích hắn, cho nên tỏ rõ gu thẩm mỹ của mình trước.
Để tránh Mộ An An nỗ lực.
“Rất, rất bình thường.
” – Trần Hoa cười khổ: “Anh ấy cao ít nhất mét , chân dài khuôn mặt đẹp tra, từ hồi học cấp , đã có rất nhiều người cuốn hút bởi con người của anh ấy.
Mình
cũng từng gặp qua mấy cô bạn gái của anh ấy, toàn là nữ thần chân dài gợi cảm.
Mình…”
Trần Hoa cúi đầu: “Mình không mơ mộng hão huyền, sẽ có gì đó với anh ấy, có thể làm bạn với anh ấy là đã hạnh phúc lắm rồi.
”
“Tại sao cậu lại muốn làm bạn với người mình thích chứ?” – Mộ An An hỏi lại.