Chương : Lương tâm là cái gì.
Cũng không phải là con trai của chú, chú khẩn trương như vậy làm cái gì.
Một câu nói ném đá giấu tay, khiến tất cả mọi người phải giật mình.
Vương Tân quay đầu nhìn về phía cô, có chút không được tự nhiên: “Cô, cô nói bậy bạ gì đó?”
“Vân Tử Lăng, con nói cái gì đó?” Cố Di Nhân vội vàng hốt hoảng nói.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô, mỗi một biểu cảm trên gương mặt đều là xem thường ghét bỏ.
Vân Tử Lăng cười nhạt, không để ý đến sự tức giận của bọn họ, chỉ chép miệng một cái: “Không có gì, chẳng qua cảm thấy chú Vương hình như rất là quan tâm lo lắng, chú xem, “bố tôi” còn không quan tâm con của ông ta như thế, có thời gian thì đến tát tôi một cái, ha ha…”
Nói xong, nở nụ cười giễu cợt: “Sao lại đứng yên thế chú, sao không nhúc nhích, chú cõng lên trước đi, ôi chao, khoan hãy nói đã, gương mặt Hà thật đúng là có chút giống chú đấy!”
Mọi người nghe theo lời nói này của cô, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vương Tân và Vân Hà.
“Ôi chao, nhìn xem, dáng vẻ cau mày của chú Vương và Vân Hà, thật đúng là vô cùng giống nhau!” Vân Tử Lăng lại nói thêm một câu.
Một câu này, khiến Vân Hâm Bằng nhíu mày nhìn về phía bọn họ.
“Tao phải xé xác mày con ranh này, mày nói lung tung cái gì đấy?” Cố Di Nhân tức giận muốn lao tới.
Vân Tử Lăng lùi về phía sau, mặt vẫn như cũ nói: “Tôi không nói Hà nhất định là con trai của chú Vương, sao bà lại khẩn trương như vậy?”
“Khẩn trương? Ai khẩn trương chứ? Mày nói năng xằng bậy, tao phải xé nát miệng của mày!”
“Được rồi được rồi, mau, mau đưa Vân Hà đi bệnh viện đi, vẫn còn đang chảy máu đo!”
Những người khác thấy vậy vội vàng nói.
Ánh mắt Cố Di Nhân nhìn về phía Vân Hâm Bằng, bà ta thấy ông ta đang nhìn chằm chằm và Vân Hà, nhíu mày, một giây sau, lập tức vịn cầu thang đi xuống tầng.
Mọi người thấy vậy, cũng vội vàng đi xuống tầng.
Ngay cả Vân Hâm Bằng đi đứng không nhanh nhẹn cũng đi xuống tầng.
Vân Tử Lăng cười nhạt một tiếng, cô cũng không biết Vân Hà có phải là con trai của Vương Tân hay không.
Cũng không quan tâm kết quả có phải hay không, đối với cô đều có lợi.
Thứ nhất, nếu như là con trai của Vương Tân, hậu quả không cần nói cũng biết.
Thứ hai, nếu như là không phải, Vân Hâm Bằng trời sinh tính đa nghi tất nhiên sẽ có sự nghi ngờ đối với Cố Di Nhân.
Hơn nữa, trong lòng cô cũng không muốn Vân Hà là con trai của Vương Tân.
Bởi vì chỉ khi không phải là con trai của Vương Tân, mà là con trai độc nhất của ông ta, lại biến thành con gái.
Đả kích này, ông ta sẽ khó mà chấp nhận nổi.
…
Người nhà họ Vân từng người đi đến bệnh viện.
Xem ra, bữa cơm này không ăn được rồi.
Thê là, cô gửi cho Hoắc Ảnh Quân một tin nhắn, hủy bỏ bữa tối, cô về nhà rồi.
[Được, tối nay tôi có tiệc xã giao, về nhà hơi trễ một chút!]
Vân Tử Lăng đọc xong tin nhắn, cất điện thoại vào trong túi.
Gọi một chiếc taxi, trở về.
Giờ này ở nhà họ Hoắc là lúc làm cơm tối, Khúc Tịnh Kỳ nằm trên ghế dài ở vườn hoa, người giúp việc đang xoa bóp cho bà ta.
Hiếm thấy, hôm nay Hoắc Nhã Linh cũng ở nhà.
Cô ta ngồi bên cạnh, ăn hoa quả, hình như đang tranh luận gì đó với Khúc Tịnh Kỳ.
“Mợ chủ.” Người giúp việc nhìn thấy cô, lập tức đứng lên chào hỏi.
Khúc Tịnh Kỳ nghe tiếng, không nhúc nhích, giọng nói lãnh đạm vang lên: “Cô qua đây!”
Vân Tử Lăng nhíu mày, nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ.
Hoắc Nhã Linh vội vàng xê dịch vỗ vỗ bên cạnh ghế: “Chị dâu ngồi đây này.”
Vân Tử Lăng đi tới, nhưng cũng không ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ tìm con sao?”
“Hôm nay công ty GT xảy ra chuyện gì? Cô thật sự làm mất mặt bố chồng cô sao?”
Vân Tử Lăng nhíu mày, lời của Khúc Tịnh Kỳ thật không dễ nghe.
“Mẹ, hôm qua con đã nói rồi, gần đây công ty đang rất bận, đến mức hạng mục liên quan đến tập đoàn Hoắc Thị, cũng thật sự muốn làm, huống hồ, chất lượng sản phẩn ở tập đoàn GT rất đảm bảo, tuyệt đối sẽ không kém hơn với Vân Thị!”
Nghe vậy, Khúc Tịnh Kỳ ngồi dây, nhìn về phía cô: “Sao cô thù hận Vân Thị thế? Là bố của cô đó?”
Nói xong, xem thường cười một tiếng: “Cô đối với bố ruột của cô còn như vậy, đối với chúng tôi chắc còn tệ hơn thế…”
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Mẹ, thực lực của tập đoàn GT chắc mẹ cũng rõ ràng, con tin bố sẽ không thất vọng.”
Đương nhiên, bố trong lời cô nói chính là Hoắc Chấn Vũ.
Khúc Tịnh Kỳ lạnh lùng nhếch mày, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Tập đoàn GT lợi hai như thế sao? Cô cảm thấy Hoắc Thị thiếu tiền ư?”
Vân Tử Lăng không nói gì nữa.
Cô đương nhiên biết, nhà họ Hoắc không thiếu tiền.
“Bố của cô muốn đem cái sản nghiệp này cho Vân Thị, thì cũng có lợi cho cô, tốt xấu gì cô cũng là một phần tử của nhà họ Vân?” Nói xong, tiếp tục nằm xuống, giọng điệu vô cùng trào phúng: “Người nào không biết, còn tưởng rằng Vân Hâm Bằng là người giết chết mẹ cô đó, hay là đứa con gái này nhẫn tâm muốn giúp đỡ người ngoài chống lại nhà mình?”
Vân Tử Lang không nói gì, hai tay nắm chặt.
“Mẹ à, tập đoàn GT phát triển rất tốt, huống hồ, chị dâu kiếm không phải là cho Hoắc Thị sao, sao còn phải kiếm tiền cho nhà họ Vân nữa.” Hoắc Nhã Linh vội nói.
Khúc Tịnh Kỳ không vui nhìn về phía con gái: “Con bị nó cho uống thuốc gì vậy?”
Hoắc Nhã Linh nhíu mày: “Ai ui, phiền chết đi được, chị dâu chúng ta đi thơi, không cần để ý mẹ.”
“Này, Nhã Linh chuyện này mẹ còn chưa nói xong đâu?”
“Không nói không nói nữa, phiền chết đi được!” Hoắc Nhã Linh lè lưỡi, nắm lấy cánh tay Vân Tử Lăng kéo cô đi.
“Cảm ơn.”
“Chị đừng tức giận nha, mẹ em không có ý xấu đâu, chỉ là có chút độc miệng, chị đừng quá để ý tới mẹ.” Hoắc Nhã Linh vội vàng cười nói.
Vân Tử Lăng gật gật đầu.
“Đúng rồi, sự việc hôm nay chị làm rất tốt, phụ nữ vừa độc lập vừa có sự nghiệp, sau này em cũng muốn mở một công ty thật to…”
Hoắc Nhã Linh cười cười, còn chưa kịp nói gì, điện thoại Vân Tử Lăng đột nhiên vang lên.
Vân Tử Lăng nhìn màn hình, là người quen.
Lập tức nhận máy.
“Ừm, được, ờ, ừ, được, em biết rồi, vậy ngày mai gặp!”
“Ai vậy?” Hoắc Nhã Linh hỏi.
Là Khúc Tinh Quân.”
“Ai cơ?”
“Khúc Tịnh Quân, anh ấy bảo ngày mai đến thành phố Nam Dương, hỏi chị, em có ở đó không, ơ? Sao anh ấy không trực tiếp gọi điện cho em?” Vân Tử Lăng nhìn cô ta hỏi.
Sắc mặt Hoắc Nhã Linh lập tức có chút không thoải mái: “Em… Chắc là em xóa số anh ta rồi…”
“Xóa số, coi như là xóa số, cũng có thể gọi điện mà?”
Ánh mắt Hoắc Nhã LInh có chút né tránh: “Ai, ai biết đâu, đúng rồi, đột nhiên em nhớ ra, bài tập vẫn chưa làm xong, vây, em, em lên trước đây!”
Dứt lời, lập tức chạy lên tầng.
Vân Tử Lang nhíu mày, cảm thấy có nhiều điểm hình như…
Không đúng lắm?!
Nhưng mà, cô cũng không truy hỏi đến cùng.
Mà đi lên tầng, cô định nhanh chóng làm xong bản hợp đồng chi tiết.
Bởi vì, ký hợp đồng có nghĩa là mỗi tháng phải làm bao nhiêu sản phẩm cho tập đoàn Hoắc Thị.
Cô nhất định phải hoàn thành đẩy đủ mới được.
…
Không biết qua bao lâu, Vân Tử Lăng đang tìm tài liệu trong máy tính.
Cửa phòng bị một người đẩy ra, cô không có phát hiện.
Cho đến khi trên sàn nhà truyền đến tiếng giày cao gót, cô mới biết là có người.
Vừa nhìn, cô có chút giật mình.
“Ơ, ngọn gió nào đưa chị đến đây vậy?”
“Vân Tử Lăng, là mày cố ý?”
Người nói chuyện chính là Vân Tử Diễm.
Hơn nữa cô ta mới từ bệnh viện đến.
Vân Tử Lăng không hề động đậy, cứ ngồi nhưu vậy, gấp tài liệu lại, nhíu mày mỉm cười: “Ý chị là gì? Sao tôi nghe không hiểu lắm?”
Vân Tử Lăng đi đến trước mặt cô, đột nhiên cúi người, bắt lấy cổ tay của cô, ánh mắt sắc bén, lời nói cay nghiệt: “Nghe không hiểu? Mày cố ý nói Vân Hà và chú Vương có quan hệ, mày muốn châm ngòi ly gián, mày muốn chia rẽ gia đình tao? Tâm địa của mày rốt cuộc đen tối đến mức nào?”
Vân Tử Lăng nhíu mày, mắt nhìn cổ tay đang bị cô ta nắm, lực nắm rất mạnh!
Nhưng mà cô không nhúc nhích, cũng không giãy dụa.
Không những không giận mà còn cười nhìn cô ta: “Tôi đâu có châm ngòi? Tôi chỉ nói ra nghi vấn của mình thôi, trước đây chị cũng thế mà, không phải chị cũng cảm thấy Vân Hà giống chú Vương sao?”
“Cái rắm!” Vân Tử Diễm tức giận nói tục, hét lớn một câu: “Là con ruột của bố!”
“Ồ, nhanh như vậy mà đã có kết quả xét nghiệm rồi sao?”
“Vân Tử Lăng!” Vân Tử Diễm hét lớn: “Mày thật là độc ác, mày chiếm hạng mục của bố thì cũng thôi đi, còn biến bố thành trò cười của tất cả mọi người, còn lợi dụng Vân Hà để gây sự, mày còn có lương tâm hay không?”
“Lương tâm?” Vân Tử Lăng cười, bông nhiên rút tay lại, đứng lên.
“Chị nói chuyện lương tâm với tôi? Lương tâm là cái gì? Lương tâm là tôi nên âm thầm rút lui, nói gì nghe nấy sao? Tôi nên giống như mẹ mình bị các người chà đạp sao?”
Ánh mắt Vân Tử Diễm như lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy nên, mày làm nhiều chuyện như vậy là đang trả thù tao?”
Vân Tử Lăng khẽ xì một tiếng, nhíu mày, không phủ nhận.
Thấy vậy, Vân Tử Diễm vô cùng tức giận, quả nhiên.
Quả nhiên cô muốn báo thù cô ta.
“Vân Tử Lăng, mày cho rằng mày gả cho Hoắc Ảnh Quân, thì mày ghê gớm lắm sao? Mày cho rằng anh ấy thật sự yêu mày sao? Tao nói cho mày biết, mày cũng chỉ là giống với tính cách của Hi Vân mà thôi, mày từ đầu đến cuối chỉ là vật thay thế!”
Vân Tử Lăng không nói gì, ánh măt cũng không di chuyển.
Vân Tử Diễm cười lạnh: “Có anh ta làm chỗ dựa, thật sự tưởng mình vô địch thiên hạ sao?”
Vân Tử Lăng cười nhạt một tiếng: “Tôi chưa từng nghĩ mình vô địch thiên hạ, chị nói tính cách tôi giống với Hi Vân cũng được, chí ít tôi còn có giá trị lợi dụng, đúng, giống như lúc trước chị cầu xin tôi đóng giả thành chị, không phải là tôi có giá trị lợi dụng sao? Đúng rồi, tôi quên nói với chị, tối ngày hôm đó, tôi ở dưới người anh ta, nhưng lại kêu tên “Tử Diễm”!
Bước chân Vân Tử Diễm lảo đảo, lùi về sau mấy bước.
“Mày, mày…”
“Kinh ngạc sao? Đau lòng sao? Tức giận sao? Tử Diễm, tôi thật sự không hiểu, chị nói chị yêu anh ấy nhiều năm như vậy, sao lại có thể nhẫn tâm đem lần đầu của mình cho người khác chứ? Đây thật sự là yêu sao?”
“Mày câm miệng!” Vân Tử Diễm hét to.
“Nhưng mà, tôi vẫn phải cảm ơn chị, cảm ơn chị đã cho tôi cơ hội này, để cho tôi…”
Nghe vậy, Vân Tử Diễm cười.
Cười nhưng đôi mắt ửng đỏ.
“Vân Tử Lăng, mày biết vì sao tao được Khúc Tịnh Kỳ thích không? Bởi vì, bởi vì tôi đủ hung ác với bản thân!”
Dứt lời, cô ta đột nhiên lấy trong túi ra một con dao găm.
Một giây sau, đâm xuống ngực mình.
Lập tức, máu tươi liền chảy ra…
Hành động này, khiến Vân Tử Lăng ngây người.
Vân Tử Diễm lập tức ngã trên mặt đất, cô ta điên cuồng cười: “Mày cướp mọi thứ của ta, hủy hoại gia đình tao, tao thề sống chết cũng sẽ không buông tha mày!”
Dứt lời, đột nhiên kêu lên: “A a a, đừng có giết tao…”