Chương : Đứa con vẫn còn, có đúng không?.
Lời của Vân Tử Diễm, giống như là sấm chớp vậy.
Hoắc Ảnh Quân khiếp sợ hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được, anh quay người, đi từng bước về phía cô ta.
Vân Tử Diễm nở nụ cười, đôi mắt đỏ ửng: “Sáu năm trước, cô ấy vì cứu anh mà đỡ cho anh một đòn trí mạng, trở thành người thực vậy, bây giờ vẫn còn năm trong viện điều dưỡng của cảng Lan Thương!”
Vì câu nói này, sắc mặt của Hoắc Ảnh Quân trở nên u ám, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy vẻ khỏ tin.
“Cô nói lại lần nữa xem?”
“A, em có nói vô số lần cũng không thể phủ nhận được sự thật là cô ấy vẫn chưa chết!”
Cô ta nở nụ cười, cười vô cùng bi thương: “Cô ấy vì anh, biến thành dáng vẻ thân tàn ma dại, bây giờ anh lại muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác, anh không cắn rứt lương tâm sao?”
Một tia sáng khó hiểu vụt qua đôi mắt sâu thẳm Hoắc Ảnh Quân: “Cô liên thủ với Thái Kế Nhân sao?”
Vân Tử Diễm nhìn anh, nở nụ cười: “Đúng, em đã liên thủ với anh ta!”
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, trên trán nổi đầy gân xanh.
Cũng chỉ có liên thủ với bố của Hi Vân, mới có thể có bản lĩnh đổi trắng thay đen như vậy.
“Mục đích?”
“Mục đích?” Vân Tử Diễm vừa cười vừa rơi lệ: “Mục đích của em vẫn chưa rõ ràng hay sao?”
“Các người cho Thái Kế Nhân bao nhiêu lợi ích để ông ta bán đứng cả Hi Vân như vậy, hay bởi vì cô ấy không phải con ruột của ông ta?”
Vân Tử Diễm nhìn anh, hơi sửng sốt một chút, sau đó lại cười lớn: “Anh điều tra ra được việc này rồi?”
“Không sai, mục đích của ông ta ngoài tiền ra thì còn có gì nữa? Anh cho rằng ông ta yêu Hi Vân như thế nào, đó là con gái nuôi của ông ta, cũng không phải là con gái ruột, thì có tình thân nhiều như thế nào chứ?” Lời của cô ta tràn đầy trào phúng.
Giống hệt như cô ta vậy, Vân Hâm Bằng căn bản không xem cô ta như là con gái, từ nhỏ đã nuôi dưỡng như nuôi một con cờ.
Cô ta giống với Hi Vân, đều là mệnh khổ.
Mà đúng lúc này, vài người cảnh sát đã đến trước cửa.
Những người cảnh sát này mang súng lục nhanh chóng tiến vào, lúc nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân và Vân Tử Diễm đều ngẩn cả người ra.
Phải biết rằng hai người đó đều là những nhân vật có tiếng trong công chúng.
Cho dù giờ Vân Tử Diễm đã phẫu thuật thành hình dáng của Hi Vân, cũng đã mở cuộc họp bái mà tuyên bố một cách trắng trợn rồi.
Trong chốc lát, những người này quay qua nhìn nhau, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chắc là bị trêu rồi!
Một người cảnh sát trong đó can đảm mà hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, xin hỏi vừa rồi là anh báo cảnh sát sao?”
Hoắc Ảnh Quân híp mắt nhìn về phía anh ta.
Người cảnh sát này rùng mình một cái: “Thật ngại quá, chúng tôi…có thể là chúng tôi nhầm rồi.”
Nói xong, liền khoát tay, muốn đưa mọi người đi.
“Cô ra là hung thủ giết người.”
Nhưng mà còn chưa xoay người đi, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Ảnh Quân phát ra.
Đám cảnh sát ngẩn ra, nhìn về phái Hoắc Ảnh Quân: “Chuyện…chuyện này, cô Vân Tử Diễm là…hung thủ giết người?”
Hoắc Ảnh Quân lấy bút ghi âm trong túi ra, ném cho cảnh sát, xoay người rời đi.
Cảnh sát cầm lấy bút ghi âm, có chút ngẩn người, lập tức mở ra, bên trong chính là đoạn đối thoại vừa nãy của hai người.
Vân Tử Diễm ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn mưa lớn đang rơi bên ngoài.
Trong đầu có chút ngẩn ngơ.
Hình như nhiều năm về trước, lần đầu tiên cô ta gặp anh cũng là vào một ngày trời mưa.
Người thiếu niên áo sơ mi trắng đầy soái khí, phiên giật ở trong làn mưa, cầm lấy một chiếc ô trong suốt, hoa anh đào rơi xuống, cánh hoa hồng nhạt hạ xuống trên chiếc ô trong suốt.
Gió khẽ lay, trên khuôn mặt thiếu niên có ý cười nhàn nhạt, anh đến đón người, là đến đón bạn cùng lớ của cô ta.
Chỉ một ánh nhìn đơn giản như vậy, liền khơi lên bao sóng gió.
“Nếu đời người giống như lần đầu gặp nhau, thì đâu có gì phải phiền muộn…”
Lẩm bẩm trong miệng, nước mắt của cô ta tràn mi.
Mấy người cảnh sát tới gần cô ta, đứng trên cao mà nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Cô Vân, mời đi cùng chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến đi!”
—
Bệnh viện.
Ba giờ sáng.
Vân Tử Lăng vừa hết thuốc tê, mũi đã bị mùi thuốc nồng đậm của bệnh viện làm cho nhíu mày.
“Tử Lăng…” Mộ Niệm Quang vừa nhìn thấy lông mày cô động đậy, liền vội chạy đến.
Vân Tử Lăng nhíu máy, từ từ mở mắt ra.
Trần nhà màu trắng, mùi thuốc quen thuộc, trước mắt là khuôn mặt lo lắng của Mộ Niệm Quang.
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi.” Cuối cùng Mộ Niệm Quang cũng thở phào một hơi.
Vân Tử Lăng có chút mờ mịt, có chút mơ hồ mà nhìn anh ta.
“Tử Lăng, Tử Lăng…”
Thấy cô không trả lời, Mộ Niệm Quang lại gọi thêm vài tiếng.
Vân Tử Lăng nhìn anh ta, đột nhiên trong đầu hiện ra một đoạn ký ức.
Một giây sau vội nhìn lại, đưa tay sờ lên bụng mình.
Nhưng vừa cử động, phát hiện mu bàn tay của mình đang cắm dây chuyền nước.
“Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang nhanh tay nhanh mắt, đè tay cô lại: “Em, em đừng cử động, nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Vân Tử Lăng nhìn anh ta, đột nhiên ánh mắt có chút cứng đờ, đôi môi cô run rẩy: “Anh Niệm Quang…con của em…còn đó đúng không?”
Mộ Niệm Quang nghe thấy vậy, ánh mắt liền trở nên ảm đạm, anh ta nhìn cô, muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Thấy anh ta không lên tiếng, Vân Tử Lăng liền đưa tay tìm kiếm trên bụng.
Mộ Niệm Quang lại nắm lấy tay cô, giọng nói mang theo đau thương: “Tử Lăng, em còn trẻ, em còn có cơ hội làm mẹ!”
Bàn tay của Vân Tử Lăng cứ như vậy mà dừng giữ không trung, cô nhìn Mộ Niệm Quang, không kiềm chế được mà rơi nước mắt, đôi mắt trong veo trợn tròn, cô ngây ngẩn mà hỏi: “Con của em…mất rồi sao?”
Mộ Niệm Quang chưa từng thấy ánh mắt tràn đầy bi thương như thế này của cô.
Anh ta không dám nhìn, cúi đầu xuống, động viên mà nói: “Giờ em cố chăm sóc sức khỏe cho tốt, sau này vẫn còn cơ hội…”
Vân Tử Lăng không nói nữa, đột nhiên giật tay mình về.
Mộ Niệm Quang nhíu mày, nhìn về phía cô, có chút lo lắng.
Cô dần dần chống người dậy, Mộ Niệm Quang thấy vậy vội muốn đỡ cô dậy.
“Đừng đụng vào em!” Đột nhiên Vân Tử Lăng hét lớn.
Mộ Niệm Quang lập tức dừng tay lại, giọng nói của anh ta có chút khàn: “Tử Lăng à, em đừng như vậy, em còn trẻ, em…”
Cô không nói gì, đến khi ngồi thẳng dậy, cô mới từ từ vén chăn lên.
Cô chậm rãi đưa bàn tay đang run bần bật ra ngoài.
Mộ Niệm Quang mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thực sự là không biết nói cái gì, chỉ có thể đứng yên ở đó.
Đôi tay run rẩy kia, cuối cùng cũng sờ lên bụng mình, cái…bụng bằng phẳng này…
“Con yêu à, con vẫn còn đó đúng không…” Nước mắt của cô chậm rãi chảy xuống, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, như là chiếc bình vỡ.
“Tử Lăng!” Đột nhiên một giọng nói lo lắng vang lên.
Cảnh cửa bị đẩy ra, Hoắc Ảnh Quân liền nhìn thấy bộ dạng ngây ngẩn của cô.
“Tử Lăng…” Đôi mắt anh đỏ ửng, vội lao đến, nhưng bị Mộ Niệm Quang chặn lại, anh ta lắc đầu với anh.
“Con yêu à, đừng…đừng có chơi trốn tìm với mẹ được không?”
Trong phòng bệnh an tĩnh, Vân Tử Lăng lại ngây ngẩn mà vuốt chiếc bụng bằng phẳng.
Giọng nói mang theo sự hoảng hốt, mang theo sợ sệt, mang theo run rẩy cùng bất an.
“Con yêu…con cử động một chút được không?” Cô vừa cầu xin, vừa rơi nước mắt: “Chúng ta không chơi nữa có được không, con mau ra đây được không…”
“Tử Lăng…” Nhất thời nước mắt Hoắc Ảnh Quân rơi xuống, anh là nhận được điện thoại của Mộ Niệm Quang nên mới chạy đến.
Nhưng anh căn bản không hề nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Sự hối hận làm cho anh đau khổ không tả xiết.
“Hai con hổ, hai con hổ chạy rất nhanh…” Cô vừa khóc, vừa hát bài hát thiếu nhi mà ngày nào cô cũng hát cho đứa bé.
“Tử Lăng!” Người đàn ông không thể nhịn được nữa mà xông qua, nắm lấy bờ vai của cô: “Xin lỗi, tôi xin lỗi em, xin lỗi!”
Vân Tử Lăng mơ hồ mà ngước mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn kia không hề nhìn tập trung một điểm.
“Con, con của tôi…”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Hoắc Ảnh Quân ôm chặt lấy cô, siết chặt: “Đều là lỗi của tôi, xin lỗi!”
Vân Tử Lăng bị anh ôm chặt lấy, ánh mắt của cô vẫn dại ra như cũ.
“Tử Lăng, em còn trẻ, em còn có cơ hội mà!” Mộ Niệm Quang vội nói.
Vân Tử Lăng nhìn về phía Mộ Niệm Quang, đột nhiên đẩy Hoắc Ảnh Quân ra.
Sau đó lập tức lao xuống giường.
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân lo lắng, vội đỡ lấy cô.
Vân Tử Lăng dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà đẩy anh ra, chạy ra bên ngoài: “Con của tôi, tôi muốn gặp con của tôi!”
“Tử Lăng!” Hai người vội chạy theo cô.
Vân Tửu Lăng lảo đảo chạy về phía phòng mổ: “Con à, con của tôi, tôi muốn gặp nó, gặp nó…”
Sức khỏe của cô rất không ổn, mới đi vài bước đã ngã xuống.
Nhưng mà, mỗi lần Hoắc Ảnh Quân muốn đỡ cô, cô liền điên cuồng gào thét, dùng toàn bộ sức lực mà đẩy anh ra.
“Đừng đụng vào tôi!”
“Con, con của tôi…”
Bụng cô đặc biệt đau.
Những nơi có thuốc tê đi qua, đều đặc biệt đau.
Nhưng mà, nỗi đau này, lúc này cô đều không quan tâm nữa.
Cô muốn gặp con.
Cô muốn gặp con mình.
Chạy một mạch đến cửa phòng phẫu thuật.
Cô nhìn ba chữ phòng lẫu thuật to đùng.
Không thèm nghĩ ngợi gì, cầm lấy tay cửa muốn mở ra.
“Tử Lăng, nó đang ở nhà xác!” Đột nhiên Mộ Niệm Quang lớn tiếng nói.
Tay của Vân Tử Lăng liền dừng lại, tiếp đó, quay người nhìn về phía Mộ Niệm Quang, có chút khó thể tin được: “Ở đâu cơ?”
“Xác chết đều để ở nhà xác!” Mộ Niệm Quang nhíu mày.
“Nhà xác…xác chết…”
“Tử Lăng, em đừng xem, chúng ta quay về phòng bệnh được không?” Mộ Niệm Quang đi đến.
Vân Tử Lăng ngước mắt lên nhìn anh ta, ngây ngẩn mà hỏi: “Nhà xác ở đâu?”
Mộ Niệm Quang: …
“Nhà xác ở đâu?” Cô lại cấp thiết mà nhìn về phái anh ta.
Mộ Niệm Quang thấy vậy, liền do dự mà nhìn cô, lại nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
Anh ta không dám cho Vân Tử Lăng nhìn thấy xác chết trẻ con, anh ta sợ cô sẽ sụp đổ.
Nhưng mà lúc anh ta đang do dự, Vân Tử Lăng đã xông về phía trước, nắm lấy đồ của một y tá, gào thét lên: “Nhà xác ở đâu, nói cho tôi đi!”
Người y tá bị dọa không nhẹ, lập tức chỉ hướng.
Vân Tử Lăng liền đẩy y tá ra, lại lảo đảo chạy về hướng nhà xác.
Hoắc Ảnh Quân lo lắng mà đi theo phía sau cô, mấy lần muốn đỡ cô, đều bị Mộ Niệm Quang ngăn cản.
“Đừng có kích động em ấy nữa!”
—
Nhà xác.
Thai nhi này đã thành hình, Mộ Niệm Quang cũng đã nhìn qua một chút.
Thai nhi hơn bốn tháng, vẫn còn rất nhỏ rất nhỏ, to bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.
Thế như, nó đã có phát triển ra đường nét rồi.
“Đây chính là thai nhi đó.”
Người nhân viên trông coi bên trong đưa một chiếc túi nhỏ ra.
Theo quy định của bệnh viện, trẻ con bị nạo thai bình thường, hoặc là sẩy thai
cơ bản thì bọn họ đều nhanh chóng mai táng luôn.
Nhưng mà, người nhà này lại cần một hộp đá, rất là hiếm thấy.
Dây khóa túi be bé bị kéo ra.
Hình dáng của đứa bé xuất hiện
Là nam, da vô cùng mỏng, hơn nữa là trong suốt, thậm chí có thể thấy được mạch máu ở dưới da.
Nó vẫn còn nhỏ như vậy, nó vẫn còn yếu đuối như vậy, cần được bảo vệ như vậy…
Nhưng lúc này đây, lại thành một thi thể lạnh như băng…
Từng giọt nước mắt của Vân Tử Lăng rơi xuống, cô từ từ đưa tay ra, muốn bế nó lên.
Nhưng mà, xác chết cũng giống như là vậy chết, khó có thể nhấc lên được, vì nó đã rơi vào trạng thái co quắp rồi.
Mấy lần Vân Tử Lăng run rẩy muốn bế lên, nhưng cũng không thể bế lên được.
“Xin, xin lỗi, mẹ…mẹ vẫn không biết ôm con thế nào…” Cô cắn chặt môi, lại run rẩy đưa tay ra, chạm vào thai nhi như trong suốt kia.
Một hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng bế được thai nhi bé nhỏ đó lên.
Cô nhìn nó một hồi lâu.
Đột nhiên nở nụ cười.
“Giống mẹ!” Nói xong, cô dần dần đưa đến trước mặt mình.
“Con yêu…con đừng sợ, mẹ đưa con về trong bụng có được không nào?” Cô vừa nói chuyện, vừa giơ áo của mình lên, tay kia thì muốn đặt thai nhi này về bụng mình.
“Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang bị dọa cho giật mình, vội nắm chặt lấy tay cô: “Nó chết rồi!”
“Không có!” Đột nhiên Vân Tử Lăng điên cuồng mà hét lên, đôi mắt đó tràn đầy đau thương: “Anh xem đi, nó chỉ ngủ thiếp đi thôi, không có chết, chỉ cần…chỉ cần bỏ lại trong bụng, là nó có thể lớn rồi…”
Nõi xong liền đưa xác chết bé nhỏ đó đặt về phía bụng mình.
“Vân Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân liền nắm lấy cổ tay của cô.
Vân Tử Lăng dùng ánh mắt nhìn người xa lạ mà nhìn anh.
Anh chưa từng nhìn thấy loại ánh mắt như thế này.
Trong chốc lát, trái tim của anh trở nên buồn bực.
“Con của chúng ta, chết rồi!” Giọng nói của anh cũng vô cùng đau khổ.
“Anh nói linh tinh!” Mắt cô càng đỏ hơn nữa, đột nhiên cô rút tay mình về: “Anh không muốn đưa con, tôi muốn, tôi sẽ một mình chăm sóc cho nó lớn!”
Nói xong cô liền nhẹ nhàng ôm lấy thai nhi, ôm vô cùng cẩn thận.
“Đừng sợ, mẹ ở đây…” Cô nhẹ nhàng vỗ về, tiếp đó nở nụ cười: “Mẹ đưa con về nhà, chúng ta về nhà…”
Nói xong liền muốn đi ra cửa.
Hoắc Ảnh Quân nhìn hành động và lời nói của cô liền vô cùng đau lòng.
Nhưng mà anh không thể để mặc cô như vậy được.
Vì thế anh tiến lên trước, lấy đi thai nhi từ trong tay cô.
Đột nhiên không thấy thai nhi nữa, Vân Tử Lăng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại.
“Trả đây, trả con lại đây cho tôi!”
Hoắc Ảnh Quân đứng thẳng, anh đứng trên cao nhìn người phụ nữ gào khóc ở dưới, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhưng anh vẫn rất tàn nhẫn mà nói: “Tử Lăng, con của chúng ta chết rồi, chết rồi!”
“Tử Lăng, em bình tĩnh đi!” Mộ Niệm Quang cũng đi đến, vội đỡ lấy cô: “Em đừng như vậy nữa, chúng ta phải bồi dưỡng sức khỏe trước, được không?”
Hoắc Ảnh Quân đau khổ mà quay người, đặt cậu bé vào trong túi ban đầu.
Lúc làm động tác này bàn tay của anh run rẩy, cũng không kiềm được nước mắt.
Xác chết bé nhỏ này, chính là con trai của anh.
Đứa con trai vừa thành hình…
“Để vào trong hộp lạnh đi.” Hoắc Ảnh Quân run rẩy đưa chiếc túi cho nhân viên trông coi.
“Được!” Người nhân viên trông coi nhận lấy chiếc túi nhỏ, mở cửa hộp lạnh ra.
“Trả đây cho tôi!” Đột nhiên, Vân Tử Lăng lớn tiếng mà gào thét: “Anh đưa con tôi đi đâu hả?”
“Tử Lăng em đừng như vậy nữa!”
“Trả đây cho tôi, trả con đây cho tôi!” Vân Tử Lăng đẩy Mộ Niệm Quang một cái, muốn xông lên trước.
Hoắc Ảnh Quân ôm lấy cô.
“Trả lại đây cho tôi, trả con lại đây cho tôi!” Vân Tử Lăng lớn tiếng mà hét lên.
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân ôm lấy cô: “Con đã chết rồi, chết rồi.”
“Trả con tôi đây, trả con tôi đâu…”
“Tử Lăng!”
Vân Tử Lăng làm sao mag nghe lọt, mắt cô không hề động đậy, cúi người cắn vào cánh tay của người đàn ông.
Sức lực vô cùng lớn.
“Tử Lăng, em làm cái gì vậy?” Mộ Niệm Quang vội lo lắng mà muốn đẩy cô ra.
Hoắc Ảnh Quân lại lắc đầu một cái, ra hiệu không cần.
“Tử Lăng à, đứa trẻ đã chết rồi, em tỉnh táo lại đi!” Mộ Niệm Quan nhìn thấy trên áo sơ mi của Hoắc Ảnh Quân đã hiện ra vết máu màu đỏ, anh ta liền lớn tiếng nói.
Vân Tử Lăng liền giảm lực lại.
“Tử Lăng, anh biết em rất đau buồn, nhưng mà đây là sự thật, em đừng có như thế nữa được không?” Mộ Niệm Quan đau thương mà nói.
“Chết rồi?” Cô đứng thẳng dậy, lẩm bẩm trong miệng.
“Tử Lăng…” Hoắc Ảnh Quân nghẹn ngào mà gọi tên cô.
“Chết rồi…con tôi chết rồi?” Cô đau thương mà khóc rống lên, cả người cô vô lực mà ngồi xuống đất, khóc thất thanh: “Hu hu hu…”
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân liền ngồi xổm xuống muốn dìu cô dậy: “Em đừng đau lòng nữa, chúng ta vẫn còn cơ hội!”
“Cơ hội?” Cô khẽ lẩm bẩm hai chứ này, sao đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trong cặp mắt đỏ ngầu kia, ngay lúc cô ngẩng đầu lên, hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
Cô nhìn chằm chằm Hoắc Ảnh Quân, đôi mắt lạnh lẽo mà xa lạ, làm cho trái tim anh như rơi vào hầm băng, giống như bị đâm một cái.
“Đêm nay, anh ở đâu?”