Chương : Về nhà đi!.
Ở thành phố Nam Dương, thứ thiếu nhất chính là tin tức.
Một nhân vật như Hoắc Ảnh Quân xuất hiện ở sân bay.
Ngay lập tức, điều này đã trở thành cơ hội cho mấy paparazzi chụp ảnh.
Chẳng mấy phút sau, tin tức này đã lên hot search.
‘Tổng giám đốc Hoắc đến sân bay đón vợ trước, đây là tiết tấu muốn quay lại với nhau sao?’
Sau đó là có vô số ảnh chụp.
Còn có cả video làm chứng.
Nhà họ Hoắc.
Khúc Tịnh Kỳ đen mặt khi thấy tin tức này.
Hôm nay là cuối tuần, Hi Vân không đi học, cô ta vừa lướt mạng thấy tin này thì vội vàng chạy xuống tầng.
“Dì ơi!”
Khúc Tịnh Kỳ cầm điện thoại di động xuống chạy về phía bà ta.
“Dì ơi dì lướt facebook thấy chưa? Tại sao cô ta lại quay lại!” Hi Vân nhíu mày, giọng điệu tức giận như một đứa trẻ.
Khúc Tịnh Kỳ cũng không gờ là cô sẽ trở về, trong luc snhaats thời bà ta cũng không biết nên nói cái gì.
“Mẹ!” Hôm nay Hoắc Nhã Linh cũng trở về, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ vẫn còn ở nhà thì nhíu mày hỏi: “Hôm nay là thứ bảy, hai người không ra ngoài đi dạo phố sao?”
“Nhã Linh à!” Hi Vân lập tức bu lại: “Em đi đâu vậy?”
“Tôi? Tôi vừa đi spa làm đẹp? Làm sao?” Hoắc Nhã Linh vừa nói vừa đi về phòng.
“Ai ui, em còn có tâm trạng đi spa làm đẹp à, anh trai em sắp bị hồ ly tinh cướp đi rời!” Hi Vân nhíu mày, vội vàng hét lên.
Hoắc Nhã Linh nhíu mày: “Hồ ly tinh?”
“Em nhìn đi!” Hoắc Nhã Linh ddauw điện thoại ra cho cô ta nhìn: “Vợ trước của anh ấy trở về, em nói xem, liệu có phải hai người bọn họ sẽ quay lại với nhau không? Anh trai của em không chịu cưới schij, chắc chắn trong lòng anh ấy vẫn còn có cô ta!”
Hoắc Nhã Linh không nói gì, mà phóng to tin tức kia lên, phóng to.
“Ai, em có thấy không đó, bên trên tin tức còn nói cô ta dẫn theo một đứa trẻ trở về, chị thấy tám phần là đứa sinh ra với người đàn ông khác!” Hi Vân cong moi nói: “Dù sao thì cô ta cũng không phải là một cô gái tốt, xem đi, đứa bé đã lớn như vậy rồi, không biết là sinh với ai nữa, haiz, em thấy không, bên trên tin tức nói đứa bé kia là người câm điếc, trên tai còn đeo máy trợ thính, không có cách nào nói chuyện, câm điếc!”
“Câm miệng!” Vẻ mặt của Hoắc Nhã Linh đột nhiên thay đổi, giọng điệu cũng trở nên vô cùng tức giận: “Chị thì biết cái gì?”
Hi Vân bị tiếng quát này của cô ta làm cho sững sờ: “Em làm gì vậy!”
Thấy vậy Khúc Tịnh Kỳ cũng đi tới, bà ta nhìn về phía Hoắc Nhã Linh: “Nhã Linh, con sao thế?”
Hoắc Nhã Linh siết chặt lấy điện thoại, vẻ mặt vô cùng không bình thường, lập tức tức giận quay người đi ra ngoài.
“Á, Nhã linh, đó là điện thoại của chị mà!” Hi Vân vội vàng kêu kên.
Hoắc Nhã Linh dừng chân lại, sau đó quay lại tức giận đứa trả điện thoại lại cho cô ta.
“Quản tốt bản thân chị đi!”
Nói xong thì lập tức lên xe.
Ngay sau đó chiếc xe tiền tỷ biến mất trước mắt hai người Khúc Tịnh Kỳ và Hi Vân.
Hi Vân nhíu mày nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ: “Dì ơi, Nhã Linh làm sao thế? Tại sao lại quát con như thế, con đã nói gì sao?”
Khúc Tịnh Kỳ cũng nhíu mày, con gái bà ta rốt cuộc bị sao vậy?
Tốc độ lái xe của Hoắc Nhã Linh rất nhanh, khiến mấy chiếc xe khác trên đường phải liên tục bấm chuông kháng nghị.
Cô ta không biết đã đi bao lâu, cũng không biết muốn đi đến đâu.
Một lúc sau cô ta mới giẫm phanh dừng lại.
Sau đó cô ta mở điện thoại của mình lên, tìm đến tin tức đó.
Cô phóng to ảnh chụp của đứa bé đó lên.
Mắt cô ta lập tức trở nên mơ hồ.
Ba năm.
Ba năm ròng rã.
Cô ta vẫn luôn biết cậu bé ở đâu.
Nhưng mà cô ta vẫn luôn trốn tránh.
Không muốn tin tức có liên quan đến cậu bé.
Cô ta đang sợ.
Cô cùng sợ hãi.
Đó là dị tật.
Đứa bé kia bị dị tật.
‘Chị dâu, mau cứu em, mau cứu em, em không thể nhận đứa bé này! Không thể nhận được!’
‘Không thể nói cho anh ấy biết, tuyệt đối không thể nói cho anh ấy biết, anh ấy không thể biết, chúng ta không thể ở bên nhau được, không thể…………’
‘Chị dâu, cầu xin chị, xin chị đừng nói với ai, tặng đứa bé này cho người khác đi, đứa bé này không thể giữ được……..’
Hoắc Nhã Linh nhìn cậu bé đáng yêu ở trong ảnh kia, vô cùng ngây thơ, ánh mắt rụt rè và sợ hãi khi bị phóng viên chụp ảnh.
Mà trên tai cậu bé có đeo một chiếc máy trợ thính.
Trong video, cậu bé đang biểu hiện ‘Đừng chụp ảnh chú cháu, đừng chụp ảnh chú cháu nữa được không?’
Đúng vậy, đây là đứa trẻ do cô ta sinh ra, cô ta biết cậu bé là một đứa trẻ khiếm khuyết.
Là người câm điếc…..
Đây chính là hậu quả của dị tật.
Sau khi giao đứa bé này cho Vân Tử Lăng xong, cô ta trốn về nước.
Ba năm này, không biết vì sao cô ta lại muốn ngôn ngôn ngữ ký hiệu.
Nhưng mà cô ta không có cách nào không chế mình không học nữa.
Giờ phút này nước mặt cô ta chảy ra.
Cô ta gục xuống tay lái xe khóc òa lên.
――――
Bên trong khách sạn bảy sao cao cấp.
Mẫn Hy ngây người nhìn khách sạn xa hoa trước mặt.
Bọn họ chỉ có bốn người, nhưng lại ngồi trên chiếc bàn có thể ngồi được hai mươi người.
Mà chỗ này lại là chỗ có view đẹp nhất khách sạn này, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm.
Mẫn Hy nhìn một bàn toàn thức ăn tinh xảo, khóe miệng co giật……..
Bọn họ chỉ có bốn người, gọi như vậy có phải là quá lãng phí rồi không?
Trên bàn tròn, ánh măt scuar Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía Đa Đa.
Vân Tử Lăng đang chăm sóc cậu bé.
Đứa bé này vô cùng ngoan, rõ ràng chỉ có ba tuổi nhưng không khóc không nháo, biết tự mình ăn cơm.
Đòn thời, chỉ cần Vân Tử Lăng hoặc Mẫn Hy giúp cậu bé thì cậu bé đều dùng ngôn ngữ ký hiệu nói cảm ơn.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy thì hơi cụp mắt xuống.
Nếu như Ôn Ninh của bọn họ còn sống thì đứa bé của bọn họ cũng lớn tầm như vậy!
Đa Đa đang ăn, vừa ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy chú ý đó ngồi ở phía đối diện đang cúi đầu.
Cậu bé không khỏi kéo quần áo của Vân Tử Lăng, làm một cử chỉ ‘Mẹ ơi, chú kia sao thế?’
Vân Tử Lăng hơi ngẩn ra, ánh mắt hip slaij nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
Mí mắt người đàn ông khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn về phía đ, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt.
Vân Tử Lăng thu hồi tầm mắt, cô nhìn về phía Đa Đa, dịu dàng vuốt ve đầu cậu bé: “Ăn cơm đi.”
Đ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó làm một ngôn ngữ ký hiệu với Quách Sở Tiêu.
Quách Sở Tiêu đứng ở bên cạnh cười một tiếng tiếng, cúi người nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân nói: “Tổng giám đốc Hoắc, Đa Đa bảo anh ăn nhiều hơn một chút, đừng buồn.”
Hoắc Ảnh Quân khẽ giật mình: “Buồn?’
Đứa bé này nhìn ra sao?
Đa Đa nở một nụ cười toe toét với anh, vừa ngây thơ vừa xán lạn.
Không hiểu sao khóe miệng người đàn ông cũng cong lên, anh gật đầu nói: “Cháu cũng ăn nhiều một chút.”
Mẫn Hy im lặng ăn đồ ăn, ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía ba người kia, trong lòng thầm nghĩ hình ảnh này quá đẹp.
Nếu như bọn họ có thể luôn như vậy thì thật tốt!
Một lúc sau, Đa Đa đã ăn no, cậu bé vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bàn như cũ, không nghịch ngợm lung tung giống như những đứa bé khác.
Cậu bé cứ im lặng ngồi như thế, đôi mắt đen láy to tròn đảo xung quanh căn phòng.
Mẫn Hy là người tinh mắt, vội vàng đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, hai người cứ từ từ ăn, tôi dẫn Đa Đa ra ngoài chơi.”
Nói xong cô ấy ôm lấy Đa Đa: “Dì dẫn cháu ra ngoài chơi, được không?”
Đa Đa lập tức ôm cổ Mẫn Hy, hôn một cái bẹp lên mặt cô ấy để đáp lại cô ấy một cách chân thành nhất.
Trái tim của Mẫn Hy lập tức tan chảy, vội vàng ôm Đa Đa đi ra ngoài chơi.
Quách Sở Tiêu cũng hiểu chuyện lui ra.
Trong nháy mắt, bên trong căn phòng rộng lớn chỉ còn có hai người.
Vân Tử Lăng cầm nĩa, bắt đầu ăn từng miếng mì.
Một lúc sau cô mới đặt nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ nhìn qua một cái đon gianr rồi lại thu tấm mắt lại.
Sau đó đứng dậy đi đến cửa sổ phía trước, ánh mắt nhìn về phía thành phố đêm đầy màu sắc.
Gió thổi lên mái tóc dài của cô, có vài sợi tóc dính trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Khiến cô càng thêm vẻ điềm tĩnh, giống như là một bức tranh.
Hoắc Ảnh Quân cứ ngơ ngác nhìn cô như vậy, anh luôn có cảm giác như đây là ỏa giác.
Vân Tử Lăng quan sát mấy giây sau đó khẽ thở dài, cụp mắt nói: “Trời không còn sớm nữa, tôi muốn dẫn Đa Đa về!”
Nói xong muốn quay người lại.
Nhưng cô lại lập tức dừng lại.
Bởi vì không biết người đàn ông đã đến sau lưng cô từ lúc nào.
Khoảng cách của hay người không quá một cái nắm tay, dường như bọn họ có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Cả người Vân Tử Lăng cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ở gần ngay gang tấc.
Ba năm, thời gian ba năm khiến cho người đàn ông ông này càng thêm quyến rũ chết người so với trước đây, cơ thể anh, ánh mắt anh, thậm chí là cả hơi thở đều giống như là một hormine di động!
Trái tim Vân Tử Lăng lập tức cảm thấy bối rối.
Cô muốn bỏ trốn theo bản năng.
Người đàn ông giống như là đã nhìn thấu hành vi của cô, cô vừa mới cử động một phát, anh đã đưa tay ra giữ chặt lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Vân Tử Lăng ngây ngẩn cả người.
Cô quên cả phản ứng.
Ba năm không gặp.
Cô không ngờ rằng anh lại làm như vậy.
Người đàn ông hôn rất vội vàng, cũng rất điên cuồng, cắn xé, gặm nuốt, giống như còn mang theo cả trừng phạt.
Vân Tử Lăng nhíu mày, hai tay chống lên ngực người đàn ông, anh muốn đẩy cô ra.
Nhưng Hoắc Ảnh Quân lại một phát bắt được bàn tay đang không ngoan ngoãn của cô đè lên trên đỉnh đầu tường, một cái tay khác năm chặt lấy cằm của cô không cho động đậy.
Ba năm.
Anh đã đợi suốt ba năm.
Một nghìn không trăm chín mươi năm ngày.
Hai mươi nghìn hai trăm tám mươi giờ.
Một triệu năm trăm bảy mươi sáu nghìn tám trăm giây.
Chín mươi tư triệu sáu trăm lẻ tám nghìn giây.
Những giờ phút này suýt nữa khiến anh phát điên!
Cô vĩnh viễn không biết cái cảm giác một ngày bằng một năm!
“Ưm ưm……..”
Vân Tử Lăng cảm giác được người đàn ông đang trở nên điên cuồng, cô muốn giãy dụa.
Nhưng mà ở trước mặt anh, chút giãy dụa này của cô không có tác dụng gì cả.
Nhưng mà cô lại cảm giác mình sắp chết ngạt.
“Á á á?” Đột nhiên có một âm thanh không hiểu gì vang lên đánh gãy hành động của hai người.
Hoắc Ảnh Quân lập tức dừng lại.
Không biết Đa Đa đã tới từ lúc nào, cậu bé kéo quần áo của Hoắc Ảnh Quân, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Vân Tử Lăng nhân cơ hội đẩy anh ra.
Mẫn Hy vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình cảnh vậy thì vội vàng nói: “Á, xin lỗi, mình vừa mới đi toilet một chút, không ngờ Đa Đa lại tự mình chạy về.”
Nói xong thì áy náy ôm lấy Đa Đa.
Vân Tử Lăng vội vàng sửa lại mái tóc bù xù của mình, sau đó đi tới ôm lấy Đa Đa từ trong tay Mẫn Hy.
“Mẹ đưa con trở về.” Nói xong thì muốn đi ra ngoài.
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân đột nhiên gọi cô một tiếng.
Vân Tử Lăng dừng bước.
“Về nhà đi!”