Chương : Không khống chế được mà điên cuồng.
Ngữ khí thật lạnh lùng giống như từng mũi dao đâm vào tim, không thể phản bác lại được gì. Trong khoảng thời gian ngắn, lại có thể làm cho Khúc Tịnh Kỳ thật sự ngạc nhiên. Bà ta quên cả phản ứng, quên luôn cả cách nên phản ứng lại như thế nào.
“Bác nên nhớ kỹ thân phận của mình, bác không chỉ là bà Hoắc, bác còn là một người mẹ, Phỉ Phỉ không phải là người ngoài, đó còn là con gái của bác!” Vân Tử Lăng hung hăng đem tay bà ta gạt ra.
Mà bên kia, Hoắc Nhã Linh lại một lần nữa khóc lên. Thái Hi Vân ở bên nhìn Khúc Tịnh Kỳ bị cô răn dạy như thế liền lập tức tiến tới, châm chọc nói: “Dì chị đương nhiên biết mình chính là mẹ của Phỉ Phỉ, em cũng đừng tưởng rằng mình thật lợi hại, mình là không gì sánh được, nếu gặp phải đứa trẻ đã có ý muốn hư hỏng thì cho dù được mẹ mình quản đến mức giám sát hai mươi bốn giờ một ngày, thì nó cũng sẽ hư hỏng mà thôi!”
Vân Tử Lăng đột nhiên quét mắt về phía Thái Hi Vân làm cho cô ta nhất thời không khỏi giật mình.
“Em, em nhìn chị làm gì, những gì chị nói cũng không phải là không đúng!” Thái Hi Vân không biết vì sao chính mình lại sợ hãi ánh mắt ấy của cô, thế nhưng cô ta cũng không chịu thua, giọng nói liền cương quyết: “Em nói dối, chắc chắn là như vậy!” Thái Hi Vân khóe miệng nhếch lên, vừa mới chuẩn bị nhướng mày lên với vẻ hả hê, giọng nói lạnh lùng của Vân Tử Lăng vang lên với vẻ châm chọc: “Dù sao, chị cũng là một ví dụ, tóm lại mà nói…” Ánh mắt cô nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, lạnh nhạt giễu cợt một tiếng: “Bà ta là một người mẹ thất bại.”
“Chị dâu…” Hoắc Nhã Linh tiến lên phía trước nắm lấy quần áo của cô: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Vân Tử Lăng nhìn qua đôi mắt sưng đỏ của cô ấy, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Đừng khóc nữa?”
Hoắc Nhã Linh gật gật đầu, nói tiếp: “Chị dâu, cô đi ra ngoài đi, tôi nói chuyện cùng mẹ sẽ dễ dàng hơn…” Nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ.
Vân Tử Lăng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhìn đến Khúc Tịnh Kỳ đang rủ hai mắt xuống trầm tư. Thấy thế, Vân Tử Lăng cũng không nói thêm được gì, chỉ có thể mỉm cười gật gật đầu: “Được!”
Hoắc Nhã Linh vội vàng gật đầu, miệng nở một nụ cười khổ. Vân Tử Lăng cũng không có ở lại mà liền đi ra ngoài. Không nghĩ tới là, cô vừa đi ra thì Thái Hi Vân cũng đi ra theo: “Này, chúng ta nói chuyện một chút!” Thái Hi Vân mở miệng gọi cô lại.
Vân Tử Lăng mặc dù đang đứng ở cầu thang lầu ba, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía lầu một. Sau đó liền vội vàng đi tới đầu cầu thang. Hôm nay là ngày Hoắc Nhã Linh kết hôn, không ít người của nhà họ Hoắc đến đây để chung vui. Cũng vì thế mà Hoắc Ảnh Quân cùng Hoắc Chấn Vũ vội vàng tiếp đón những khách quý. Như bình thường thì Khúc Tịnh Quân sẽ đến và hỗ trợ bố mẹ, nhưng vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cũng không có cách nào tới để tham gia hôn lễ, càng không có thời gian để đón tiếp khách quý. Vì thế, mọi trọng trách đều dồn lên vai Hoắc Ảnh Quân. Ánh mắt của cô lại tìm kiếm bóng dáng của Mộ Niệm Quang và Anh Kiệt ở dưới lầu nhưng lại không thấy hai người đâu, cũng không biết là bọn họ đã đi nơi nào. Cô quyết định xuống dưới nhìn xem sao.
“Này!” Mắt chợt thấy cô đi rất nhanh, Thái Hi Vân liền nhảy lên cản ngay giữa đường cô đang đi: “Tao nói là tao muốn nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?”
Vân Tử Lăng nhìn thấy cô ta với bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh, chân mày hơi nhíu lại.
“Vân Tử Lăng, người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng thì không nói những lời vòng vo, làm sao mà mày có thể nói rằng chính mình không có tính toán gì hết? Làm sao mà đến tận cuối cùng mày vẫn có thể vô liêm sỉ như vậy?” Nói xong, Thái Hi Vân liền cười nhạt một tiếng: “Làm người thì hẳn phải có chữ tín đi, làm sao mà mày có thể nói rằng mình không có tính toán gì hết? Mày nói mày sẽ không tranh giành anh ấy, mày nói rằng mày sẽ không ở cùng một chỗ với anh ấy nữa!”
Nghe thế, Vân Tử Lăng với ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta: “Chị nghĩ xem thế nào là nói không giữ lời?”
“Nói không giữ lời?”
“Trả lời tôi!”
“Tôi đã cho chị ba năm rồi, không phải sao?” Cô hướng mắt về phía cô ta: “Trong thời gian ba năm này, chị đã không thu hút được anh ấy, chẳng lẽ chị không nhìn ra vấn đề nằm ở đâu sao?”
Thái Hi Vân nhíu mày, phản bác lại: “Đó là bởi vì mày, nếu như mày không xuất hiện thì tao đã không tốn thời gian…”
“Phải không?” Cô cắt ngang lời của cô ta: “Tôi thực sự đã làm tốt lắm rồi, một người ngủ say vài năm sau khi thức dậy chẳng lẽ trí khôn cùng chỉ số thông minh liền dừng lại ở khoảng thời gian đó, chị đã hơn hai mươi tuổi rồi, vì sao cử chỉ cùng hành vi của chị vẫn cứ ngây thơ như vậy, Hoắc Ảnh Quân không yêu thương chị, chị thực sự không cảm nhận được điều đó sao? Nói cách khác, cho dù tôi không xuất hiện thì cả đời này anh ấy cũng sẽ không cưới chị!”
“Mày…”
Vân Tử Lăng không thèm để ý tới cô ta nữa, liền xoay người đi về hướng cầu thang.
“Này mày dựa vào cái gì mà dạy dỗ tao, mày đúng là cái thứ đầu gấu, là cái người không biết xấu hổ, đã cắm cho anh ấy cái sừng còn sinh ra một đứa nhỏ câm điếc!” Thái Hi Vân không nhịn nổi cục tức này, liền lớn tiếng mở miệng ngăn cản. Bước chân của Vân Tử Lăng đi rất nhanh, hai bàn tay vô thức nắm chặt.
“Mày thì có thứ gì tốt, có thứ gì đáng giá mà được anh ấy yêu thương, mày chính là cái thứ trà xanh, còn cùng người đàn ông khác sinh ra một đứa trẻ tàn tật!”
Nghe tới thế, Vân Tử Lăng liền xoay người đi tới trước mặt cô ta. Giọng điệu mỉa mai vụt qua mắt cô, cô giơ tay, một cái tát vang dội liền rơi xuống mặt của cô ta, động tác nhanh tới mức cô ta còn không kịp để né tránh. “Chát!”
Một cái tát rơi xuống phát ra âm thanh bốn phía, mà đúng lúc ấy, có khách lên trên để đi dạo. Thật không ngờ rằng, lại phải chứng kiến một màn này.
“Mày, mày đánh tao?” Ánh mắt của Thái Hi Vân lập tức đỏ lên, nhìn thấy phía sau Vân Tử Lăng còn có một vài người phụ nữ đang chỉ trỏ vào người mình để bình luận, cô ta liền ngay lập tức ồn ào và giận dữ: “Em có nói sai chỗ nào không, chị vốn chính là người đã sinh ra một đứa trẻ tàn tật!”
“Chị nói lại một lần nữa xem!”
Đôi mắt quá mức đen bóng của cô phủ một màu sắc lạnh lẽo đến mức khiến lòng người cũng phải khiếp sợ, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng vào nó được. Thái Hi Vân lập tức bị dọa sợ, nhưng nhìn xung quanh càng có nhiều người tập trung tới xem chuyện vui, không biết có phải là vì thể hiện hay không mà cô ta không cảm thấy sợ hãi. Cô ta lại càng không chịu thua, mở miệng cố cãi: “Thân là người tàn tật, đứa con sinh ra cũng là một người tàn tật, chị thật không xứng với anh Ảnh Quân!”
Vân Tử Lăng đột nhiên không thể khống chế được bản thân mình được nữa liền vụt lên, vươn tay bóp mạnh cổ và đẩy cô ta ra ngay lan can tầng trên, dùng lực mà ấn cổ cô ta xuống. Nhất thời, Thái Hi Vân phải đối mặt với một tình huống cực kì nguy hiểm.
“Trời đất, lỡ ngã xuống thì làm sao, không thể để như thế được!” Mấy người phụ nữ xung quanh liền vội vã ồn ào đứng lên. Cùng lúc với sự la lối của mấy người phụ nữ, mọi người ở dưới lầu cuối cùng thì cũng để ý đến bên này. Vừa nhìn lên, đã nhìn thấy một Vân Tử Lăng nghiêm mặt lạnh nhạt gắt gao bóp cổ Thái Hi Vân và ấn xuống, tư thế chính là muốn giết người.
“A a a…”
Thái Hi Vân đột nhiên bị bóp cổ như vậy, căn bản là không thể cử động được, ánh mắt của cô thật đáng sợ, đó là một ánh mắt tàn độc hung ác, so với anh Ảnh Quân còn tàn độc hơn. Cô ta sợ hãi cực kì. Sợ rằng sẽ bị cô đẩy từ lầu ba xuống. Cô ta không nghĩ rằng chính mình lại biến thành người sống đời sống thực vật. Chính là…
Cô ta căn bản là không thể động đậy, chỉ có thể liều chết nắm chặt lấy lan can.
“Nói, lại, một, lần, nữa!” Mắt Vân Tử Lăng bắt đầu mơ hồ một lúc, đầu óc cảm thấy ong ong, ngón tay lại đang dùng lực rất lớn. Cô càng không có biện pháp để khống chế chính bản thân mình, cả người đều là sự giận dữ, lồng ngực nóng rực như có ngọn lửa đang bùng cháy.
“A, a, a…”
“Cô Vân, cô mau buông tay ra, cô ấy sắp ngạt thở rồi” Hai cô gái đi tới, vội vàng khuyên ngăn.
“Đúng thế, mau buông tay nhanh đi, nếu không cô ấy sẽ ngã xuống mất!” Một người khác cũng tiến tới khuyên ngăn, lập tức đến gần và yêu cầu Vân Tử Lăng buông tay. Chính là giờ phút này đây, chính cô đang căng thẳng, căn bản là người khác không thể nhận ra được.
“Nói, lại, một, lần, nữa!” Một tiếng thét giận dữ vang lên, tưởng như một con sư tử đang bạo phát, rống lên một tiếng phải làm cho người khác phải khiếp sợ. Thái Hi Vân hai mắt dần trở nên trắng dã, cổ càng ngày càng hồng, tay đang cầm lấy lan can cũng đang từ từ yếu dần.
“Tử Lăng!” Đúng lúc này, Hoắc Ảnh Quân nhanh chân chạy tới. Giây tiếp theo đã nhanh tay nắm lấy cánh tay của Vân Tử Lăng kéo mạnh một cái. Ngay lập tức, Thái Hi Vân liền ngã xuống mặt đất. Chân của Vân Tử Lăng cũng đứng không vững nữa, sắp ngã sấp xuống. Hoắc Ảnh Quân nhanh chóng đỡ được cô, để cô ngã vào lòng của anh. Thái Hi Vân ngã ngồi trên mặt đất đã dần dần phục hồi lại tinh thần, liền gào khóc lên. Nghe tiếng khóc của ô ta, Khúc Tịnh Kỳ nhanh chân đi ra.
“Sao lại thế này?” Khúc Tịnh Kỳ vội vàng bước tới. Thái Hi Vân dùng tay che cổ, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm Vân Tử Lăng, thanh âm run rẩy nói: “Chị ta, chị ta muốn giết con.”
“Tử Lăng, Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân ôm Vân Tử Lăng trong lòng liền phát hiện cả người cô đang run rẩy kịch liệt, cả người dường như rơi vào trạng thái mơ hồ.
“Tử Lăng” Anh lại lo lắng kêu cô một tiếng
Vân Tử Lăng dần dần tỉnh lại, cô mở to hai mắt nhìn anh, con ngươi co rút kịch liệt, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, khí thế bên trong cũng đã giảm đi một nửa. Lúc này, Mộ Niệm Quang cũng ôm Anh Kiệt chạy lại.
“Tử Lăng, cô làm sao vậy?”
Anh Kiệt cũng vội vã từ trên người Mộ Niệm Quang leo xuống, chạy qua, cầm lấy áo của Vân Tử Lăng mà túm. Mắt Vân Tử Lăng từ từ nhìn xuống, nhìn về phía Anh Kiệt bên cạnh mình. Giây tiếp theo liền ngồi xổm xuống, đem cậu nhóc ôm vào lòng ngực mình một phen. Bên kia, Thái Hi Vân khóc đến hoa cả mắt cùng với một tiếng oán trách. Khúc Tịnh Kỳ vội vàng nâng người cô ta dậy, nhìn về phía đám người đang bàn luận xung quanh không khỏi nói: “Giải tán hết đi, không có gì để xem hết!”
Tất cả mọi người cũng chỉ cười nhẹ, rồi đi xuống tầng dưới. Nhưng ánh mắt của mọi người vẫn là tò mò nhìn lên phía tầng trên để hóng chuyện.
“Hai cô đang làm cái gì thế hả?” Chờ đến lúc người tạp vụ rời đi, Khúc Tịnh Kỳ không nhịn được nữa mà quát lớn: “Vân Tử Lăng, tôi nghĩ cô chính là muốn đến để phá hoại đám cưới của Phỉ Phỉ thôi, bây giờ cô đi khỏi đây liền cho tôi!”
“Mẹ!” Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía bà: “Mẹ đang nói nhảm cái gì thế?”
“Mẹ nói nhảm cái gì? Con xem cổ của Hi Vân đi, cô ta không phải là muốn giết chết con bé hay sao?” Khúc Tịnh Kỳ tức giận trách mắng: “Con xem mỗi lần cô ta đến nhà họ Hoắc, luôn luôn kéo đến một đống phiền toái lớn, hôm nay là ngày Nhã Linh kết hôn, mẹ muốn cô ta lập tức rời đi, mẹ không hi vọng con gái của mẹ bị lây sự xui xẻo của cô ta!” Nói xong, Khúc Tịnh Kỳ liền dìu Thái Hi Vân đi qua một bên: “Đi, chúng ta đi bôi thuốc.”
Thái Hi Vân một bên băng bó cổ mình, trừng mắt lạnh lùng liếc Vân Tử Lăng một cái, một ánh mắt chứa đầy oán hận. Vân Tử Lăng ôm Anh Kiệt một hồi lâu rồi mới buông thằng bé ra.
“Mẹ ơi, không có việc gì chứ?” Anh Kiệt dùng tay ra kí hiệu.
Vân Tử Lăng miễn cưỡng nở một nụ cười, xoa đầu của thằng bé rồi nói: “Mẹ không sao, đừng lo lắng nhé?”
Mà đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo. Xem ra, chú rể đã đến rồi. Quả nhiên, dưới tầng lập tức truyền đến âm thanh ồn ào: “Chú rể đến rồi!” Hơn hai mươi chiếc siêu xe cùng với tiếng pháo náo nhiệt, từng chiếc từng chiếc mở cửa tiến vào.
Vân Tử Lăng ôm lấy Anh Kiệt, nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: “Hôm nay là ngày Nhã Linh kết hôn, đáng lẽ em phải ở lại nhưng mà hiện giờ xem ra không còn thích hợp lắm, em sẽ mang Anh Kiệt đi về trước!” Nói xong, liền đi xuống tầng dưới. Anh nhíu mày một lúc, rồi bắt được tay cô: “Bây giờ liền đi về sao?”
“Chú rể đã đến rồi, bây giờ chỉ còn đợi anh đem Nhã Linh đưa lên xe là được, bọn em về trước đi, nếu ở lại sẽ làm cho em ấy khó xử, dù sao, hôm nay cũng là ngày em ấy kết hôn, vẫn là hy vọng những điều tốt lành đến với em ấy!”
“Này… Hay em có thể chờ anh một lát, anh đưa Nhã Linh lên xe xong sẽ chở hai người về!”
“Sao có thể làm thế được, anh phải tham gia hôn lễ chứ, thân làm anh trai nếu không ra tiếp đón ở bữa tiệc, về sau người nhà họ Đinh ức hiếp Nhã Linh thì làm sao? Em bên này tự lo được, không có việc gì hết, còn có anh Niệm Quang ở đây mà, anh yên tâm đi.”
Thấy thế, Hoắc Ảnh Quân đành phải gật đầu nói: “Vậy đi, nếu bên này xong sớm, anh liền trở về!”
Vân Tử Lăng gật gật đầu, liền ôm Anh Kiệt đi xuống dưới lầu. Bên ngoài, theo phong tục thì cửa đã bị chặn lại, mấy chục người cùng với máy quay phim chụp ảnh đã đứng sẵn. Một khung cảnh thật náo nhiệt, rộn ràng. Nhưng mà, Vân Tử Lăng cau mày. Quả nhiên, cô vẫn không thích hợp với tình cảnh này.
“Anh Niệm Quang, chúng ta đi cửa sau thôi!”
Mộ Niệm Quang gật đầu, đưa tay đón Anh Kiệt trong lòng cô, hai người liền đi ra cửa sau. Nhưng mà, không ai có thể ngờ rằng, vừa mới đi tới cửa sau, chợt nghe “đùng” một tiếng. Lập tức, có một tiếng thét chói tai vang lên.
“Cô dâu cắt cổ tay nhảy xuống hồ tự tử rồi!”