Chương : Vị khách không mời mà đến!.
Trên đường đi, cô cũng không nói tiếng nào.
Điều này khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy vô cùng khó chịu.
Xe dừng bên vệ đường.
Tô Nhã Kỳ nhìn một chút, cau mày nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa tới… Trường học…”
“Tô Nhã Kỳ!” Người đàn ông lên tiếng gọi tên cô.
Tô Nhã Kỳ giật mình, quay đầu nhìn về phía anh.
Hoắc Vũ Hạo tháo dây an toàn, sau đó đột nhiên áp sát tới chỗ cô, vây chặt cô vào vị trí ghế lái phụ.
Động tác đột ngột này khiến Tô Nhã Kỳ không nhịn được co người ngả về phía sau, kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Chú có ý gì?”
“Sao?”
“Người dụ dỗ tôi là em, bây giờ lại còn không để ý đến tôi. Rốt cuộc em muốn làm gì thế?”
Tô Nhã Kỳ ngẩn người nhìn anh, không biết nên trả lời thế nào.
Ánh mắt đen láy của Hoắc Vũ Hạo nhìn chằm chằm về phía cô: “Sau khi trêu chọc tôi thì lại muốn bỏ chạy, trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như thế chứ?”
Tô Nhã Kỳ cúi đầu, tim cô đập mạnh, hai tay cô siết chặt, run rẩy lên tiếng: “Chú Hoắc… Cháu, tối hôm qua cháu…”
Cô vẫn còn chưa nói xong thì môi cô đã nhanh chóng bị chặn lại.
Một lúc sau, anh vẫn chưa thỏa mãn mà buông môi cô ra.
Sau đó nở một nụ cười trêu chọc: “Em, hôn trả lại đi!”
Vẻ mặt Tô Nhã Kỳ nhanh chóng đỏ lên như trái cà chua.
Cô, mới vừa nãy cô…
Hình như là làm như thế…
“Em, nơi này của em…” Anh đưa tay chỉ vào trái tim cô: “Có tôi đúng không?”
Ngón tay anh như có ma lực, khi tay anh lướt tới ngực cô thì cả người cô đột nhiên trở nên tê dại.
Cô đưa mắt nhìn anh, hô hấp cũng bắt đầu trở nên phập phồng: “Cháu, cháu…”
Anh khẽ cười một cái, lúc cô không biết nên trả lời thế nào thì sẽ ngồi thẳng người dậy.
Anh không muốn ép buộc cô phải trả lời.
Thật ra thì phản ứng của cô đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
Thế nhưng anh vẫn muốn nghe lời xác nhận từ chính miệng của cô.
“Được rồi, bây giờ đưa em tới trường thôi, sắp trễ rồi!”
Người đàn ông nở nụ cười, nhanh chóng lái xe đi thẳng về phía trường học.
Tô Nhã Kỳ có chút ngẩn người, khó hiểu nhìn về phía anh, chỉ như thế đã bỏ qua cho cô rồi sao?
Một lúc sau cô nhanh chóng đến trường.
“Học tốt nhé, tan học ẽ có tài xế đến đón em về, đừng chạy lung tung đấy!”
“Vâng!” Cô gật đầu rồi nhanh chóng vui vẻ bước xuống xe.
Khúc dạo đầu này khiến cho tâm trạng cả ngày hôm nay của Tô Nhã Kỳ cảm thấy vô cùng tốt.
Thế nhưng tâm trạng tốt đẹp này của cô cũng chỉ duy trì đến giờ tan học.
Chỉ vì một vị khách không mời mà đến nhà.
“Quản gia Phan, sao anh Vũ Hạo vẫn còn chưa tan làm thế!” Người nói là một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc xoăn và đôi mắt to, hệt như một con búp bê.
Hơn nữa, nụ cười của cô gái này có một sức hút vô cùng đặc biệt.
Tô Nhã Kỳ cảm thấy mờ mịt, cô gái này là ai thế?
“Hai ngày nay cậu chủ đều vô cùng bận rộn vì thế sẽ về nhà trễ.” Quản gia Phan cười híp mắt trả lời.
“Ông mau gọi điện thoại bảo anh ấy rằng có tôi đến nhà, anh ấy nhất định sẽ về nhà thật sớm!” Cô gái kia vừa nói vừa chu môi, vẻ mặt vô cùng bất mãn.
Bác Phan cười một tiếng: “Rồi rồi, tôi đã gọi cho cậu chủ rồi, cậu ấy sẽ về nhà nhanh thôi!”
Vừa nói, quản gia Phan chuẩn bị đi vào phòng bếp thế nhưng ông ấy nhanh chóng nhìn thấy Tô Nhã Kỳ đang đứng ở cửa.
“Cô chủ đã về!”
Cô gái kia nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tô Nhã Kỳ, sau khi nhìn thấy cô thì vẻ mặt có chút mờ mịt: “Cô là ai?”
Vừa nói, cô gái đó vừa đứng dậy đi tới.
“Tôi, tôi tên là Tô Nhã Kỳ…”
Cô nắm chặt balo trong tay, có chút lo lắng nhìn về phía cô gái đó.
“Tô Nhã Kỳ sao?” Cô gái kia nhẹ nhàng lập lại, sau đó lại nói: “Chào cô, tôi tên là Mộ Hằng Nhi, cô có thể gọi tôi là Hằng Nhi!”
“Hằng Nhi sao?”
Mộ Hằng Nhi cười một tiếng, sau đó đưa tay kéo tay cô: “Cô là khác của anh Vũ Hạo sao? Sao tôi lại không nghe anh ấy nói tới cô nhỉ? Ha ha, lần này tôi không cô đơn rồi.”
Tô Nhã Kỳ khẽ cau mày, âm thanh rõ ràng là không có tâm trạng quan tâm tới những chuyện ở đây: “Ơ… Tôi, tôi là… Là…”
“Ôi, cô tới đây, cô xem thử xem tôi tặng cho anh Vũ Hạo cái gì nhé!” Cô gái đó nhanh chóng lên tiếng ngắt lời cô, sau đó kéo tay cô chạy thẳng lên lầu.
Căn phòng mà cô ấy chạy vào chính là…
Phòng của Hoắc Vũ Hạo!
“Cô nhìn này, đây là quần áo và đồ lót mà tôi mua cho anh Vũ Hạo, cô thấy có được không?” Cô gái đó vừa nói vừa thẹn thùng lấy quần lót kia ra đưa cho Tô Nhã Kỳ xem.
Tô Nhã Kỳ nhanh chóng quay đầu sang bên cạnh không dám nhìn, gương mặt cô cũng đỏ lên một cách khó hiểu.
Mộ Hằng Nhi thấy thế thì nghiêng đầu nhích tới gần cô: “Này, biểu cảm này của cô là sao thế, cô xấu hổ sao?”
Tô Nhã Kỳ lắp bắp: “Không, không có…”
Nói xong, ánh mắt khi nhìn về phía cô gái kia có chút phòng bị.
Tại sao cô gái này lại tặng quần lót cho chú Hoắc?
Mối quan hệ của họ là gì?
Mộ Hằng Nhi nhanh chóng quơ quơ chiếc quần lót trước mặt cô, sau đó cười một tiếng: “Cô nói thử xem chú Hoắc mặt có đẹp không?”
Tô Nhã Kỳ không trả lời, trong lòng cảm thấy có chút không vui.
Thế nhưng Mộ Hằng Nhi lại tỏ ra như không nhìn thấy, sau đó cởi giày rồi leo lên giường của anh: “Ôi, giường của anh Vũ Hạo đúng là thoải mái chết đi được!”
Nói xong, cô gái đó nhanh chóng lăn qua lộn lại trên giường của Hoắc Vũ Hạo.
Tư thế này của cô gái đó khiến chân mày của Tô Nhã Kỳ càng nhíu chặt hơn.
Cô, sao cô gái này lại có thể nằm trên giường chú Hoắc… Hơn nữa còn làm những hành động đó nữa chứ!
“Ôi, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Mộ Hằng Nhi lăn qua lộn lại mấy cái, sau đó quay sang nhìn về phía cô.
“Mười bảy tuổi…”
“Sao? Mười bảy tuổi sao? Cô nhỏ như vậy sao? Vậy cô có thể cô kêu tôi là chị đấy!” Cô gái đó nở nụ cười, khiến dáng vẻ của cô càng lúc càng đẹp hơn.
“Chị Hằng Nhi… Chị với chú Hoắc thân nhau lắm sao?” Cô không nhịn được mở miệng hỏi.
“Chú Hoắc sao?” Mộ Hằng Nhi sửng sốt một hồi: “Chú Hoắc ở Nhật Bản ấy!”
“Tôi, ý tôi đang nói là chú Hoắc Vũ Hạo…”
“Sao cơ?” Mộ Hằng Nhi nhìn về phía cô, vẻ mặt hiện lên vẻ khó hiểu: “Anh Vũ Hạo còn trẻ như thế, sao cô lại gọi anh ấy là chú?”
Lại là đề tài này.
Tô Nhã Kỳ thật sự không biết nên giải thích thế nào.
“Đương nhiên là quen rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã.” Mộ Hằng Nhi cười một tiếng: “Không thể không quen thuộc hơn.”
Nụ cười trên mặt Tô Nhã Kỳ lập tức cứng đờ lại.
Thanh mai trúc mã sao…
Vậy cô…
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị ai đó gõ một cái.
Lúc này, người giúp việc mở cửa bước vào: “Chào hai cô, quản gia Phan nói mời hai cô xuống lầu ăn cơm.”
“Được rồi!” Mộ Hằng Nhi nhanh chóng xuống giường, hơn nữa còn nắm lấy tay cô: “Đi, mau xuống lầu ăn cơm đi!”
Hành động thân mật này của Mộ Hằng Nhi khiến Tô Nhã Kỳ không có cách nào từ chối được.
Hai người nhanh chóng xuống lầu.
Hầu hết các món ăn trên bàn đều là món cay.
Từ trước tới giờ cô chưa từng ăn đồ cay.
Vì thế nhất định là những món này là dành cho…
“Bác Phan, bác đúng là người hiểu tôi nhất! Hì hì!” Mộ Hằng Nhi cười một tiếng, sau đó liền cầm đũa lên ăn một miếng: “Ôi, đúng là thức ăn ở nhà anh Vũ Hạo ngon thật đấy, đúng là mùi vị quen thuộc.”
Vừa nói, Mộ Hằng Nhi nhanh chóng gắp cho Tô Nhã Kỳ một miếng thịt gà: “Ăn thử đi, ngon lắm đấy!”
Tô Nhã Kỳ nhìn miếng thịt gà trong chén, cũng không động đũa.
Quản gia Phan nhanh chóng dùng đũa gắp miếng gà trong chén của Tô Nhã Kỳ ra sau đó lại vào chén của Mộ Hằng Nhi: “Cô chủ không biết ăn cay, cô cũng đừng gắp cho cô chủ nữa.”
“Sao?” Mộ Hằng Nhi hơi giật mình, thế nhưng cũng không ép cô ăn: “Không ăn cay đúng là tiếc thật đấy, anh Vũ Hạo rất thích anh với tôi.”
Cô nói này khiến Tô Nhã Kỳ dừng lại.
Chú Hoắc cũng thích ăn cay sao?
Thế nhưng mấy ngày nay cô cũng không thấy trên bàn cơm có món nào cay cả!
“Bác Phan mau mang rượu tới đây, không uống rượu thì thật đáng tiếc.” Mộ Hằng Nhi nhanh chóng la lên.
“Rượu vang đỏ sao?”
“Không, tôi muốn uống bia có nước đó!” Mộ Hằng Nhi cười một tiếng sau đó nhìn về phía Tô Nhã Kỳ: “Tôi nói cho cô biết, mùa hè mà uống bia với đá là vô cùng thoải mái luôn đó.”
“Ở nhà chú Hoắc có bia sao?” Tô Nhã Kỳ cau mày, cô thấy trong tủ rượu của nhà chú Hoắc đều cất giữ rượu quý, đều là các loại rượu là từ châu Âu, không hề thấy bia.
“Có!” Mộ Hằng Nhi chớp mắt, chỉ cười một tiếng.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau cô nhanh chóng thấy quản gia Phan cầm bia tới: “Tôi biết cô rất thích uống bia, vì thế trong nhà luôn dự trữ sẵn bia.”
Mộ Hằng Nhi nhanh chóng mở một chai bia rồi đưa cho Tô Nhã Kỳ: “Nhìn này, trong nhà luôn có dự trữ sẵn cho tôi, uống một chai đi!”
Tâm trạng của Tô Nhã Kỳ càng lúc càng khó chịu, trong nhà luôn có sẵn bia cho Mộ Hằng Nhi…
Điều này cũng đủ để chứng mình trước đây cô gái này rất thường xuyên tới đây.
“Ôi, Tô Nhã Kỳ cầm lấy đi này!” Mộ Hằng Nhi đưa cho cô, nhíu mày một cái.
“Không, tôi không uống được.” Lời nói của Hoắc Anh Vũ lập tức hiện lên trong đầu cô, anh đã nói rằng không cho phép cô uống rượu.
“À cô Hằng Nhi à, đừng cho cô ấy uống, cô ấy không uống được!” Quản gia Phan vội vàng lên tiếng.
“Có gì mà không uống được chứ, bia uống cũng đâu say đâu.” Mộ Hằng Nhi cảm thấy có chút mất hứng, quay đầu nhìn về phía cô: “Cô đang khinh thường tôi sao?”
“Không có đâu!”
“Vậy thì uống đi, cô chỉ cần uống một chai thôi, tôi uống ba bốn chai, được không?”
Tô Nhã Kỳ cắn môi nhíu mày: “Tôi, tôi thật sự không uống được…”
“Ôi!” Mộ Hằng Nhi mất hứng vỗ bàn một cái: “Cô có ý gì thế? Nếu tôi không xem là khách của anh Vũ Hạo vậy thì cũng sẽ không mời cô uống bia đâu, thế mà cô cũng không thể uống một chút sao? Đúng thật là…”
Vừa nói, anh mất hứng nhìn về phía quản gia Phan: “Mau gọi điện thoại cho anh Vũ Hạo đi, tôi muốn anh ấy uống bia cùng tôi, tôi muốn anh ấy, muốn anh ấy!”
Muốn anh ấy!
Uống bia cùng!
Mấy chữ này khiến Tô Nhã kỳ lập tức trở nên căng thẳng.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một ngọn lửa.
Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng mất hứng!
“Tôi uống!” Cô nắm lấy cốc bia trong tay, giọng nói có chút nghẹn lại: “Chỉ một chai nhỏ thôi mà!”
“Cô chủ à cô không uống được!” Quản gia Phan vội vàng nói.
“Ôi bác Phan à không sao đâu, chỉ một chai nhỏ như thế này không say được đâu!” Mộ Hằng Nhi vội vàng nói.
“Không được đâu, nếu cậu chủ biết thì sẽ tức giận!” Quản gia Phan vội vàng nói.
“Nổi giận thì cứ đến tìm tôi này!” Mộ Hằng Nhi cười một tiếng, nhìn về phía Tô Nhã Kỳ: “Nào tới đây, cạn ly!”
Tô Nhã Kỳ cầm cốc bia lạnh trong tay, không nhúc nhích.
Cô đang phân vân không biết có nên uống hay không.
Buổi sáng Hoắc Vũ Hạo đã nói qua, nếu cô còn uống bia thì kết quả sẽ vô cùng thảm…
“Sao thế, cô sợ à? Cô sợ rồi sao?” Vừa nói, Mộ Hằng Nhi lại cười một tiếng: “Không dám uống thì để tôi!”
“Ôi, ôi, ai sợ chứ!” Tô Nhã Kỳ nhìn dáng vẻ của Mộ Hằng Nhi trong lòng cô đột nhiên có cảm giác vô cùng khó chịu, điều này càng khiến cô không muốn chịu thua.
Không phải chỉ có một chai bia thôi sao?
Có gì mà sợ chứ!
Ngay sau đó, cô nhanh chóng cầm cốc bia lên uống.
Thấy vậy, Mộ Hằng Nhi toét miệng cười, nụ cười vô cùng chói mắt.