Chương : Em thích nhìn tôi như vậy sao?
“,”Khi cả hai đi bộ về từ sân bay, Hoắc Vũ Hạo liên tục nắm tay cô.
Còn Tô Nhã Kỳ đã nằm gọn trong vòng tay anh, lần này cô không còn e dè và không còn sợ hãi nữa.
Gia đình lớn này khiến cô cảm thấy nhận được tình yêu thương, ấm áp.
Cứ như là, Chúa đã ban phước lành cho cô.
Mất đi cha, nhưng vẫn còn rất nhiều người yêu thương cô.
“Ngày mai cô đi học rồi, đã nghĩ xem hôm nay sẽ đi đâu chưa?” Hoắc Vũ Hạo nhìn thiếu nữ nhỏ bé ngoan ngoãn trong vòng tay mình, trong lòng cảm thấy ấm áp không thể giải thích được.
Tô Nhã Kỳ cắn môi suy nghĩ một chút nói: “”Chú Hoắc, chú đến công viên giải trí cùng cháu nha!””
“Gì cơ?””
“Cháu, cháu muốn đi công viên giải trí!” Cô vội vàng ngồi xuống, mắt to nhìn anh, “Chú, cháu muốn đi công viên giải trí, có được không?”
Thấy vậy, Hoắc Vũ Hạo hơi hơi ngẩn ra.
Công viên giải trí……
Anh thực sự chưa đến nơi đó!
“”Chú Hoắc, đi mà chú.” Cô vội vàng nắm lấy tay anh, bắt đầu làm nũng “”Đưa cháu đi nha?””
Thấy vậy, người đàn ông mỉm cười bất lực, “”Được rồi!””
“Tuyệt!” Tô Nhã Kỳ dựa vào trong tay anh cười, cả người vui vẻ không thể giải thích được.
Đến nhà họ Hoắc.
Vì đến công viên giải trí, anh đương nhiên cần phải thay bỏ bộ vest trang trọng của mình.
Tô Nhã Kỳ cũng xuống xe, “”Cháu cũng muốn thay đồ!””
“”Được!””
Người đàn ông mỉm cười nắm tay cô bước về nhà.
“”Chào mừng trở về!””
Vừa bước vào, Tô Nhã Kỳ đã nghe thấy tiếng chào hỏi của quản gia Phan, chưa kịp trả lời thì đột nhiên bị một bóng người ôm chặt.
“Em gái!” Giọng nói có vẻ rất kích động, Chị tìm em rất lâu rồi, vì sao em đến thành phố Nam Dương mà không nói cho chị biết!
Tô Nhã Kỳ cau mày chậm rãi đẩy người kia ra, sau đó cô liền sững sờ.
“”Làm sao vậy? Trông em ngốc quá!”” Người kia nhéo nhéo khuôn mặt cô “”Chị nhớ chết mất! Khi chị biết chú gặp chuyện, vội vàng trở về thì mọi chuyện đã xong cả rồi..””
Tô Nhã Kỳ không nói, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm chị ta.
Sau khi nhìn cô vài giây, ánh mắt chị ta chuyển sang Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này trong mắt hiện lên vẻ yêu mị, “”Đây là, đây là người giám hộ của em à?””
Giọng chị ta run rẩy không kiểm soát được, đến cả trái tim nhỏ bé của chị cũng đang loạn nhịp.
Trời ơi, người đàn ông này quá đẹp trai!
Tô Nhã Kỳ không nhịn được tiến lên, đẩy Hoắc Vũ Hạo sang một bên, sau đó đứng trước mặt chị ta nói: “”Làm sao chị tìm được nơi này?””
Tô Mai có chút không vui khi thấy cô đẩy người đàn ông này ra, nhưng chị ta vẫn mỉm cười. “”Chị lo cho em. Bố chị cũng muốn tìm em. Cũng không phải chị đi khắp nơi tìm em, nghe tin em ở đây thì đến đây trước thôi.””
“”Thật sao? Lo lắng cho tôi?”” Giọng điệu của Tô Nhã Kỳ rõ ràng có chút không vui. “”Ngày đó không phải đã cắt đứt quan hệ với nhà tôi rồi à? Bây giờ còn quan tâm đến tôi?””
“”Này, Nhã Kỳ, chị đâu có cắt đứt quan hệ với em? Làm sao chị có thể cắt đứt quan hệ máu mủ ruột thịt nhà mình được? Bố chị hàng ngày vẫn luôn hối hận vì ngày đó đã không đến hạ táng yên ổn cho chú. Đều là người một nhà mà, hận thù cắt đứt cái gì cơ chứ! “”
Tô Nhã Kỳ không nói, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô đã nắm chặt thành nắm đấm.
Gia đình?
Chị ta nói ra không tự thấy xấu hổ à?
Nếu không có họ, bố sẽ không đến nước này!
“Ừ, nhưng bây giờ tôi không có thời gian tiếp chuyện với chị.” Cô nói, quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo nãy giờ im lặng không nói gì
“Đi chứ?” Hoắc Vũ Hạo mặc kệ người kia, nhìn Tô Nhã Kỳ.
Tô Nhã Kỳ không lên tiếng, tức giận nhìn cô gái trước mặt.
“Hai người đi đâu?” Tô Mai vội vàng hỏi.
“”Em không phải là muốn đi công viên à? Chúng ta đi, trước hết thay quần áo đi.”” Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nắm tay cô bước vào nhà.
“”A, công viên giải trí, Nhã Kỳ, cho chị đi cùng với, chị đã lâu không đến rồi!””
“”Quản gia Phan”” Hoắc Vũ Hạo gọi anh ta.
“Thưa ngài!” Quản gia Phan bước nhanh đến.
“Ở nhà có tiếng chó sủa, ông không nghe thấy sao?” Ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn quản gia Phan.
Quản gia Phan giật mình, và giây tiếp theo, ông cúi người, nói: “”Đã rõ, thưa ngài, tôi sẽ đưa con chó ấy ra ngoài ngay lập tức!””
Lời nói vừa dứt, ánh mắt ông thu lại, hai người hầu nhanh chóng bước tới kéo Tô Mai ra ngoài.
“”Này, Nhã Kỳ, các người làm cái gì vậy, Nhã Kỳ, này, đừng kéo tôi, Nhã Kỳ!”” Tô Mai hét lên, chị ta bị người hầu kéo ra ngoài.
“Làm gì vậy!” Chị ta bị người hầu ném trên mặt đất, vội vàng đứng dậy rất xấu hổ “Tôi là chị học cô ấy! Các người muốn chết à!”
Mặc cho chị ta la hét thế nào, người hầu vẫn đóng cửa lại.
Nhìn thấy điều này, bàn tay của Tô Mai nắm chặt lại.
Bởi vì.
Loại con gái như chị ta, đến khi nào mới tìm được một người đàn ông như vậy!
Tại sao chị ta không gặp được?
Rõ ràng chị ta mới là người xinh đẹp hơn!
Hai tay siết chặt nắm đấm, chị ta thầm thề rằng nhất định phải lấy người đàn ông này, giống như trước kia, lấy đi tất cả những thứ Tô Nhã Kỳ yêu thích!
――――
Một lúc sau, người đàn ông lên lầu.
Đẩy cửa ra, phát hiện cô đang ngồi trên giường, không nhúc nhích, quần áo cũng chưa thay.
“Có chuyện gì sao?” Anh đi tới “Em không muốn thay quần áo sao? Hôm nay sẽ đi rất nhiều đó!”
Tô Nhã Kỳ ôm đầu gối, đờ đẫn nói: “”Chú Hoắc, cháu không muốn đi nữa.””
Hoắc Vũ Hạo mặc kệ,bước đến phòng thay quần áo, lấy một chiếc áo sơ mi màu hồng và một chiếc quần dài từ trong tủ đồ bắt mắt.
Ngay lập tức, khi đến bên giường, anh bất ngờ chồm người tới gần cô.
Tô Nhã Kỳ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên tới gần, không khỏi giật mình.
Theo phản xạ có điều kiện, hai tay cô sợ hãi và chống đỡ bên hông.
Anh khẽ cong môi, “”Em tự thay quần áo? Hay là để tôi giúp em? Hả?””
Tô Nhã Kỳ nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên quên mất không vui ban đầu, cô không khỏi cắn môi.
Anh ấy đẹp trai quá.
Trông quá mê người!
Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, anh bật cười, “”Em thích nhìn tôi như vậy sao?””
Lời nói này khiến Tô Nhã Kỳ lập tức tỉnh táo trở lại.
Cô vội vàng cúi đầu, vội vàng kéo quần áo trên tay anh ra, “”Cháu, cháu, cháu tự thay!””
Thấy vậy, anh vừa lòng nở nụ cười, “”Em phải biết, không cần để cho những người mình không thích làm hỏng tâm trạng của mình!””
Động tác của Tô Nhã Kỳ ngừng lại, sau đó nhìn anh, “”Chú Hoắc, chú nhìn ra à?””
Khi lời nói rơi xuống, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Chú Hoắc lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên là nhìn thấy!
“À, cháu biết rồi!” Cô vội vàng gật đầu.
Sau đó, cô mang theo quần áo vào phòng thay đồ.
Chải lại mái tóc, mặc vào một bồ đồ mới.
Nhìn thấy điều này, đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo sáng lên rất nhiều.
Cô gái này, mặc bộ đồ này thực sự rất trong sáng.
“Chú Hoắc, nhìn có đẹp không?” Thấy anh không lên tiếng, Tô Nhã Kỳ có chút lo lắng.
“”Đẹp!””
Anh bước tới, bất ngờ đè cô vào tường sang một bên.
Tô Nhã Kỳ bị hành động này làm cho choáng váng.
Khi cô phản ứng lại, anh cúi đầu dựa vào người cô, hơi thở phả ra trên môi.
“”Em nói xem, có phải người khác sẽ nghĩ là anh lừa gạt trẻ vị thành niên không?””
Anh đã gần đến mức, và khi cô thở, những sợi lông tơ quanh tai dường như nhẹ nhàng rung động.
Loại bầu không khí mơ hồ này khiến cô có chút luống cuống.
Tuy nhiên, trong lòng cô nảy sinh một loại cảm giác mong đời thứ gì..
“”Được rồi, đi thôi!””
Ngay khi cô đang nghĩ về những gì sẽ xảy ra, chẳng hạn như hôn, anh đột nhiên đứng dậy.
Một giây tiếp theo, nắm tay cô bước xuống lầu.
Một nét thất vọng thoáng qua trong mắt Tô Nhã Kỳ.
Đương nhiên, cảnh tượng này tự nhiên không thoát khỏi tầm mắt của anh.
Tuy nhiên, đôi mắt sâu thẳm đó càng trở nên vui vẻ hơn khi bắt được vẻ thất vọng vì mong đợi của cô.
Dường như cô ấy đã bắt đầu mong chờ nhiều hơn anh.
Tốt!
Quá trình dạy dỗ quá hữu ích!
Tô Nhã Kỳ không biết anh đang nghĩ gì, cả khuôn mặt gần như trầm mặc.
Nhưng cô vẫn đi theo anh xuống lầu và lên xe.
Trên đường đi, anh hết lần này đến lần khác tiếp cận cô để cho cô đủ loại mơ hồ.
Ngay khi nhịp tim cô đập nhanh đến mức không thở được, anh lại trở thành một quý ông.
Toàn bộ quá trình cứ như đang ở trong thời kỳ động dục, nhưng chỉ lịch sự!
Tô Nhã Kỳ tim như bị mèo cào.
Tuy nhiên, không có cách nào giải tỏa.
Sau đó, hai người họ đã đến công viên.
Tô Nhã Kỳ ngẩn người nhìn công viên trống trải này.
“Chú Hoắc, vì sao lại vắng như vậy?” Cô nhìn quanh.
“”Thưa cô, ngài Hoắc không muốn tới nơi quá đông người nên đã bao nguyên khu này, cô cứ chơi thỏa thích.””, người vệ sĩ vội vàng cúi người nói.
Bao..
Bao nguyên khu này?
Trước khi cô bớt kinh ngạc, anh nắm tay cô bước vào.
“”Em muốn chơi trò gì?””
“”Hả? Đi chơi vòng quay ngựa gỗ trước vậy.”” cô nói một cách trống rỗng.
Anh mỉm cười và bước tới cùng cô, các nhân viên đứng bên cạnh.
“Chú Hoắc, lên đây.” Cô ngồi lên một con ngựa gỗ, nhưng anh rõ ràng là không định lên.
Tô Nhã Kỳ cau mày, giây tiếp theo, chạy đến nắm lấy tay anh, vui vẻ nói: “”Chú Hoắc, đến chơi với cháu nha!””
Cô gái nhỏ vốn đã rất dễ chịu, hành động làm nũng này khiến trái tim anh như bị mèo cào.
Anh nhìn đám vệ sĩ, nói: “”Quay lại!””
Các vệ sĩ vội quay lưng lại với họ.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo ngồi lên ngựa gỗ, nhưng cả người cứng ngắc.
Ôi.
Tại sao lại ngây thơ đến mức này cơ chứ!
Trong khi đó, Tô Nhã Kỳ lại vui vẻ vỗ tay “”Bắt đầu thôi!””
Tiếng nhạc cùng với chuyển động của con ngựa gỗ, anh nhìn dáng vẻ vui tươi dang hai tay của cô.
Đột nhiên, anh cảm thấy, thật ra, vòng quay ngựa gỗ hình như cũng không quá khó chịu!
Vài phút sau, cô vội vàng chạy đến bên anh mong chờ hỏi: “”Có phải là rất vui không?””
Hoắc Vũ Hạo: …
“Chú Hoắc, có vui không a?” Cô hỏi lại, trong mắt đầy nét mong chờ.
“Tạm được!” Vui ở chỗ nào cơ? Tại sao anh không thể tìm ra điểm vui vẻ của cái trò chơi này vậy?
“Này, cháu dẫn chú đến nơi khác, đảm bảo sẽ khiến chú phấn khích!” Vừa nói cô vừa kéo tay anh chạy.
Hoắc Vũ Hạo không còn cách nào khác là đi theo cô suốt chặng đường.
Phấn khích?
E là, điều duy nhất có thể khiến anh phấn khích đó là
Cô đủ mười tám tuổi!
Người nào đó, thở dài bất lực, sao sinh nhật của em lại đến lâu như vậy nhỉ..”