Chương : Có phải anh không được hay không?.
Chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy xuyên qua trong biển người.
Trong lúc ngẫu nhiên chờ đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang cô.
Mà bây giờ tâm trạng của cô đang sa sút, cô ghé vào cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh đêm đang không ngừng biến hóa bên ngoài.
Một lúc sau.
Cuối cùng cũng về tới nhà họ Hoắc.
Vân Tử Lăng đã thay một bộ quần áo, cô đi đến bên cạnh anh. Vì cô đang cúi đầu mà anh không thể nhìn thấy không rõ cảm xúc hiện tại trong đôi mắt cô là gì.
Hoắc Ảnh Quân giơ bàn tay ra, anh muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng tay của cô lại đan vào nhau thật chặt, thấy vậy anh cũng chỉ đành bỏ qua.
“Cháu còn biết trở về à?” Khúc Tịnh Kỳ vừa nhìn thấy bọn họ về là đã quăng một ra câu nói lạnh lùng với cô.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, cô chỉ thấp giọng nói: “Cháu buồn ngủ rồi, cháu lên lầu nghỉ ngơi trước đây”
Nói xong là cô đã đi lên lầu.
“Mẹ, con cũng lên lầu đây!”
“Haiz, con chờ một chút, bố của con tìm con có việc đó!” Khúc Tịnh Kỳ vội nói: “Con đừng cứ dính lấy cô ta mỗi ngày như thế, bố con tìm con có việc, hình như là chuyện của Tập đoàn Châu Á – Thái Bình Dương, con mau qua đó một chút đi!”
“Vâng!” Hoắc Ảnh Quân không do dự, anh vội đi đến phòng sách của Hoắc Chấn Vũ.
Vân Tử Lăng về đến phòng, cô ngồi xuống ghế sa lon, cả người đều cảm thấy mỏi mệt.
“Cốc cốc cốc”
“Chị dâu.”
Ở cửa truyền đến giọng nói của Hoắc Nhã Linh.
Vân Tử Lăng nghe thấy là nhìn ra cửa.
Cửa lập tức được mở ra.
Hoắc Nhã Linh ngó dáo dác đi vào, trong tay cô ta bưng một chung canh tinh xảo: “Hôm nay mẹ tôi có hầm canh tổ yến bồi bổ cho tôi, cô uống nhanh một chút đi!”
“Tôi không uống nổi.” Giọng nói của Vân Tử Lăng rất yếu ớt.
Hoắc Nhã Linh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Ai u, tôi cố ý chừa cho cô đó, đây chính là tổ yến cực phẩm. Bình thường mẹ tôi còn không nỡ ăn mà để dành cho tôi, tôi cố ý chừa cho cô, cô lại không ăn sao?”
Vân Tử Lăng nhìn sang cô ta, cô bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vậy cô cả ăn nhiều một chút nhé.”
“Buổi tối tôi có nếm qua rồi. Nào cô mau ăn đi, ăn rất ngon đó!” Hoắc Nhã Linh lập tức đưa cho cô: “Tôi cố ý chờ cô lâu như vậy, còn không phải là vì muốn báo đáp cô à!”
“Tôi thật sự không ăn nổi!”
Hoắc Nhã Linh bưng chung canh tinh xảo không nói lời nào.
Thấy vậy Vân Tử Lăng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi ăn.”
“Nhanh lên nhanh lên, đúng lúc uống vào sẽ rất tốt.” Nói xong là cô ta nhanh chóng mở nắp đưa cho cô.
Vân Tử Lăng cầm thìa lên uống, chỉ là lúc uống vào thì lông mày của cô có chút nhíu lại: “Tại sao mùi vị lại có chút là lạ?”
Ánh mắt của Hoắc Nhã Linh có chút né tránh, ngón tay cũng có chút cứng ngắc: “Đâu có… Đâu có mùi gì lạ đâu, đây chính là tổ yến cực phẩm, cô từng uống tổ yến chưa?”
“Không phải mỗi ngày thím Trương đều hầm sao?”
Khóe miệng của Hoắc Nhã Linh giật giật một cái: “Đó là hàng bình thường, đây chính là huyết yến cực phẩm nhất!”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, cô ăn hết chung canh nhỏ kia rất nhanh, sau đó cô đặt nó lên mặt bàn.
Hoắc Nhã Linh nhô đầu ra nhìn một cái, khóe miệng nở một nụ cười tươi: “Cô uống rất sạch sẽ!”
Thấy thế cô ta đứng lên nói:”Chị dâu, vậy cô cứ từ từ nghỉ ngơi, tôi đi về trước!”
Vân Tử Lăng đứng lên: “Đi à? Nhanh như vậy sao?”
“Tôi hơi mệt chút, tôi muốn trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học nữa!” Hoắc Nhã Linh duỗi cái lưng mệt mỏi: “Còn không phải là vì tôi chờ cô về để giúp cô à, không thì tôi đã ngủ từ lâu rồi!”
“Giúp tôi ư?” Vân Tử Lăng nhíu mày: “Giúp tôi chuyện gì?”
Khóe miệng của Hoắc Nhã Linh giật giật một cái: “Tôi nói còn không phải là vì chờ cô…chờ cô trở về uống tổ yến à!”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, ánh mắt của cô đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ta.
“Cô… cô nhìn tôi làm gì? Tôi…tôi còn có thể hại cô hay sao?” Rõ ràng ánh mắt của Hoắc Nhã Linh có chút mất tự nhiên.
Vân Tử Lăng cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt của cô dời khỏi người cô ta
Hiển nhiên hiện tại lòng dạ của cô cũng không để ở đây.
“Vậy tôi…tôi đi về trước nhé.” Nói xong là Hoắc Nhã Linh đã lập tức cầm đồ đứng lên.
Vân Tử Lăng nghe tiếng là ngước mắt nhìn cô ta, Hoắc Nhã Linh lại chạy nhanh ra ngoài giống hệt như một tên trộm.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại
“Phù phù phù” Hoắc Nhã Linh đứng ở cửa không ngừng cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
Thật đáng sợ!
“Lần đầu tiên làm kẻ trộm thật đúng là có chút sợ hãi, nhưng mà…”
Cô ta ngoái đầu lại nhìn cánh cửa ở sau lưng
Khóe miệng cong lên.
“Hoắc Nhã Linh tôi có ơn ắt trả, nếu như cô có thai sớm một chút, tất nhiên mẹ tôi sẽ chấp nhận cô!”
Dứt lời, cô ta mỉm cười, chào hỏi người giúp việc rồi cầm đồ đi xuống.
Cô ta trở về phòng của mình.
Sau khi Hoắc Nhã Linh rời đi, Vân Tử Lăng cất bước đi ra ban công.
Đêm nay không có trăng, nhưng thời tiết lại nóng muốn chết.
Cô ngồi ở chỗ đó ngắm nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, tâm trạng vô cùng đè nén.
Cũng không biết Mộ Niệm Quang đã khỏe chưa.
Nghĩ tới đây, cô lấy điện thoại di động ra ấn gọi đến một dãy số.
Nhưng…
Hình như trong đầu cô lại nhớ lại bộ dáng Hoắc Ảnh Quân vung tay lên định đánh mình.
Nếu như anh biết mình gọi điện thoại cho Mộ Niệm Quang…
Thì hậu quả kia…
Hai bàn tay của cô nắm thật chặt điện thoại.
Cô rất do dự.
Đột nhiên “ting ting” một tiếng, một tin nhắn được gửi tới.
Vân Tử Lăng nhanh chóng mở ra xem.
Là một dãy số xa lạ.
Nhưng cô cũng rất quen thuộc.
“Xin chào Vân Tử Lăng.”
Cuối cùng cục đá treo trong lòng cô cũng dần dần được để xuống.
Cô chậm rãi tựa vào đệm ghế sa lon, cô chỉ cảm thấy mình quá mệt mỏi rồi.
Cô muốn nghỉ ngơi một hồi…
Nhưng mà cô không biết thời gian mình cần nghỉ ngơi là bao lâu.
Đột nhiên cô bị nóng đến tỉnh giấc.
Nóng quá, nóng quá…
Cô sờ vào điện thoại ở bên cạnh, muốn nhìn một chút xem mấy giờ rồi. Nhìn một chút mới phát hiện mình chỉ nghỉ ngơi được hai mươi phút.
Đứng dậy, đầu óc cô có chút choáng. Nhưng mà, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, cô nóng quá.
Với lại, khát quá…
Từ trên ghế sa lon chỗ gần ban công đứng dậy, cô đi tới bàn bàn rót cho mình một ly nước.
Uống một hơi cạn sạch ly nước lạnh, nhưng giống như cũng không thể giải nhiệt. Cô bực mình giật giật quần áo. Chuyện gì xảy ra vậy, cô cảm thấy thật sự rất khó chịu.
Nóng quá, thật khó chịu… Không thoải mái!
Trên trán bắt đầu chảy mồ hôi. Mặt của cô cũng bắt đầu đỏ dần lên.
“Tôi muốn đi tắm rửa…” Cô nhíu mày, có chút choáng váng.
Nhưng vẫn cầm khăn tắm đi tới phòng tắm để rửa mặt. Nước lạnh, xối vào người cô lạnh buốt, nhưng không thể giảm bớt loại cảm giác khô nóng này chút nào.
Vân Tử Lăng chỉ cảm thấy càng tắm càng không thể thở nổi. Dứt khoát, quấn tạm người vào, rồi đi ra ngoài.
Nóng, làm sao nóng như vậy chứ!
Thật là khó chịu!
Cô vén tóc ra sau tai, đi chân trần tới chỗ ban công.
Hoắc Ảnh Quân vừa vào nhà, thì nhìn thấy cô trùm khăn tắm, chân trần đứng ở chỗ đó, toàn bộ hình tượng muốn bao nhiêu ướt át thì có bấy nhiêu ướt á.
Nhưng anh cũng không có quá nhiều phản ứng, mà còn có chút tức giận. Cô nhóc này không biết bản thân của mình sao?
Xoay người, cầm lấy chăn lông trên giường, rồi anh nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ngay cả giày cũng không đi vào, cô suy nghĩ nhiều đến phát bệnh sao?” Người đàn ông lập tức đắp chăn lông lên người cô, rồi ôm cô vào trong ngực, giọng nói mang theo chút trách cứ.
Vân Tử Lăng ngốc nghếch nhìn về phía anh, giọng nói có chút mơ màng: “Hoắc… Ảnh Quân?”
Một tiếng này nói ra, có chút do dự, có chút không tin tưởng, lại có chút mềm mỏng. Giọng nói này, là giọng nói mà anh chưa từng nghe qua bao giờ.
“Ừ, là tôi!” Người đàn ông nhìn vào dáng vẻ của cô, cong môi nói: “Trở về phòng đi, như này sẽ bị lạnh!”
“Hoắc Ảnh Quân…” Cô lại kêu thêm một tiếng, đôi mắt có chút rã rời.
“Ừ, trở về phòng, bên ngoài trời đã nổi gió lên rồi!” Người đàn ông nói xong, rồi ôm eo của cô đi vào bên trong.
Nhưng mà, Vân Tử Lăng lại ôm lấy eo của anh, nhanh chóng, dán sát vào.
Động tác này, làm cho Hoắc Ảnh Quân lập tức ngây dại.
“Cô sao vậy?”
Cô cũng không biết. Cô chỉ cảm thấy nóng, rất nóng…
Chỉ có dựa vào gần thân thể của anh mới cảm nhận được một chút dịu mát.
“Vân Tử Lăng…” Hoắc Ảnh Quân nâng cằm của cô lên: “Cô sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”
Vân Tử Lăng: …
“Đáng chết!”
Hoắc Ảnh Quân chửi mắng một tiếng, rồi đưa cô đưa vào trong phòng.
Lập tức, nhấn vào điều khiển. Cửa kéo tự động đóng lại.
Lúc này, tóc của cô còn chưa lau khô hoàn toàn, phía trên còn hơi ẩm ướt cùng với mùi thơm của sữa tắm.
Mà cô lại ngơ ngác dùng đôi mắt to tròn mê mang nhìn chằm chằm vào anh. Giống như rơi vào trong mộng.
Một màn như thế này, trong nháy mắt, đã hoàn toàn khơi dậy làm thức tỉnh dục vọng sâu nhất trong người anh.
Nhưng mà, anh lại không dám hành động bừa bãi. Phải biết là, một giờ trước. Cũng bởi vì anh ‘hành động’ mà suýt chút nữa cô đòi ly hôn.
“Được rồi, đến đây ngủ đi!” Hoắc Ảnh Quân buông cô ra, xốc chăn lên.
Cầm lấy, rồi kéo cô xuống ngồi: “Cô ngủ trước đi, tôi đi tắm!”
Anh vừa mới chuẩn bị đi, tay của cô lại lập tức bắt lấy cổ tay của anh.
Một giây sau, cô nhanh chóng đứng lên.
Hai chân kiễng lên, hai tay vòng qua cổ của anh, ngay khi anh đang còn kinh ngạc thì tiến lên định hôn…
Hoắc Ảnh Quân: …
Nụ hôn của cô rất ngây ngô, không hoàn toàn là hôn, cũng không biết làm như thế nào để hôn.
Nhưng cô rất khó chịu, cảm giác thân thể của mình giống như có thứ gì đó muốn nổ tung.
Cô chỉ muốn tới gần anh, chỉ muốn thân cận với anh, ôm anh, hôn anh…
“Vân Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân lập tức tách cô ra, yết hầu nhấp nhô, cưỡng ép đè xuống cảm giác nóng rực đang dâng lên từ bụng dưới: “Cô có biết cô đang làm gì hay không?”
Hai mắt của Vân Tử Lăng có chút mơ hồ, ánh mắt cũng không còn rõ ràng.
Nhưng theo bản năng, anh đẩy cô ra, cô lại nghênh đón túm lấy.
Hôn, cô sẽ không.
Nhưng mà, cô chỉ muốn gần gũi.
Gương mặt, bờ môi, lỗ tai, vành tai…
Đôi mắt sâu của Hoắc Ảnh Quân tối lại, hô hấp cũng có mấy phần hỗn loạn.
“Vân Tử Lăng!”
Anh lại một lần cưỡng chế sự thèm khát của mình, rồi tách cô ra.
Hai mắt của Vân Tử Lăng đang mông lung, chu môi ồn ào nói nóng: “Nóng, tôi nóng quá… Tôi thật sự rất khó chịu…”
Lúc này, Hoắc Ảnh Quân mới phát hiện cô có gì đó không thích hợp. Trên người cô nóng hổi, ánh mắt cũng có chút mơ hồ.
Tồn tại trong thương trường nhiều năm như vậy, cái ‘Đồ vật’ này anh nhìn là cũng có thể biết.
Nhưng, làm sao cô lại nuốt vào cái thứ ‘Đồ vật’ đó.
Huống chi, đây chính là Nhà họ Hoắc!
Cho nên, lúc nãy anh cũng không liên tưởng đến thứ ‘Đồ vật’ kia!
“Khó chịu… Tôi khó chịu quá…” Cô lập tức nhào vào người anh, giọng nói như đang muốn khóc: “Hu hu hu, khó chịu, tôi thấy không thoải mái…”
Phản ứng theo bản năng, tay của cô không ngừng hướng về phía người anh tìm tòi, chỉ muốn được mát hơn một chút.
Hoắc Ảnh Quân biết đây không phải suy nghĩ từ thật lòng của cô, mà chỉ là do thuốc thúc đẩy.
Cho nên, một giây sau, anh ôm cô lên, đi tới phòng vệ sinh. Người đàn ông đè nén cảm giác của mình.
Trong bồn tắm lớn đang chứa đầy nước, anh còn muốn cùng cô quần nhau.
Không phải là anh không muốn.
Mà là, một giờ trước đó, bởi vì chuyện này, cái người phụ nữ nhỏ này suýt chút đòi ly hôn với anh.
Trên đường trở về, anh đã bảo đảm.
Nhưng mà bây giờ…
“Hu Hu Hu, tôi không thoải mái… Nóng quá…” Một chân của Vân Tử Lăng đột nhiên gác lên trên thành bồn tắm, sau đấy lại một lần nữa, nhào vào người anh, cắn vào vành tai của anh một cái…
Hoắc Ảnh Quân: …
“Vân Tử Lăng, cô đừng làm rộn!” Giọng nói của người đàn ông trong nháy mắt khàn khàn không kiềm chế được.
Vân Tử Lăng thấy anh đẩy mình ra, mắt của cô đỏ lên rồi bĩu môi khóc lớn “Có phải là anh không được lên được đúng không?”
“Cái gì?”
“Anh có bệnh đúng hay không? Vì sao lại không quan tâm tới tôi, khó chịu quá, tôi cảm thấy không thoải mái ! ! !” Cô vừa sốt ruột, vừa kéo khăn tắm xuống.
Lập tức, con ngươi của người đàn ông co lại, yết hầu nhấp nhô không ngừng.
Lập tức, anh ôm lấy cô, nhanh chóng ném vào trong nước lạnh.
Ai biết được, Vân Tử Lăng lại đột ngột khóc rống lên.
“Đồ khốn nạn, anh không phải là người, anh là phế vật…”
Không ai biết bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu.
Trong người liên tục cảm thấy không ngừng khô nóng, trống rỗng.
Đồng thời, lại rọi vào trong nước lạnh.
Loại cảm giác nóng lạnh đan xen này, làm cho cô cảm thấy được sự tuyệt vọng.
Điều khiến cho cô suy sụp hơn là, còn có bàn tay ở bên cạnh, mỗi khi cô định đứng lên ra khỏi nước lạnh thì lại ấn cô trở về.
“Nhịn thêm một lúc nữa, nhịn một lúc là được!”
Giọng nói của anh như đã lạc giọng, không rõ âm tiết.
Cái người phụ nữ nhỏ bé này căn bản cũng không biết lúc này cô mê người đến nhường nào.
Mà phía dưới người anh đã cứng đến nỗi thấy đau, hơi cúi đầu, cũng có thể nhìn thấy nơi đũng quần bị phản ứng nổi lên.
Nhưng anh cũng biết, không thể giậu đổ bìm leo!
Lúc này Vân Tử Lăng căn bản cũng không biết suy nghĩ của anh, cô không ngừng mà đập vào mặt nước, giãy dụa muốn đứng lên.
“Hoắc Ảnh Quân anh là phế vật!” Đôi mắt của cô đỏ lên, bộ dáng phẫn nộ, giống như yêu quái nhỏ.
Hoắc Ảnh Quân bị cô mắng như vậy, lập tức thở dài. Sau đó, anh ôm cô lên, nhanh chân đi tới giường.
Bỏ mẹ quân tử đi đi!
Hai người đè ép nhau, anh ở bên trên, cô ở phía dưới.
“Cô có biết cô đang làm gì…” Người đàn ông còn chưa kịp nói xong, cô lại kéo cổ áo của anh xuống rồi hôn lên.
“Chờ đã, chờ một chút…”
Vân Tử Lăng căn bản cũng không cho phép anh rời đi, hai chân vòng qua ôm lấy eo của anh.
Hoắc Ảnh Quân cố nén cảm giác muốn nát vụn, nhanh chóng móc ra điện thoại…
Lúc cần thiết, chứng cứ vẫn rất quan trọng!
Đặc biệt là đối với người phụ nữ dẻ trở mặt này! Vậy thì, càng quan trọng hơn!
—— —— ——
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Mộ Niệm Quân đứng ở trong phòng vệ sinh, nhìn thấy máu ứ đọng lại trên khóe miệng của mình, thì nhíu mày lại!
Hoắc Ảnh Quân!
Trong đầu nhớ tới hình ảnh anh lôi kéo Vân Tử Lăng đi!
Hai tay không kiềm chế được nắm thành quyền.
Vân Tử Lăng!
Đó là người phụ nữ của anh ta!
‘Bộp’ một quyền, anh ta hung hăng đập vào trên bồn rửa mặt.
Trong gương, là vẻ mặt đầy phẫn nộ của anh ta.
‘Leng keng ‘
Đột nhiên, chuông cửa được nhấn.
Mộ Niệm Quang nhíu mày, là ai đến vậy?
‘Leng keng’ chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Mộ Niệm Quang đi tới cửa, thuận miệng hỏi:” Ai vậy?”
Vừa dứt lời, lập tức mở cửa ra.
“Anh Niệm Quang…”
Mộ Niệm Quang ngây ngốc đứng đó.
“Tử Lăng…”
“Anh vẫn tốt chứ? Có làm sao không?” ‘Tử Lăng’ đứng ở cửa với bộ mặt tràn đầy lo lắng.
Mộ Niệm Quang có chút sững sờ: “Em, không phải là em đã bị anh ta lôi đi rồi sao?”
Lập tức, kịp thời phản ứng, nhanh chóng nắm lấy tay của cô ta: “Thực sự là em sao, anh ta có làm khó dễ em không?”
“Em không sao, em có thể đi vào trong rồi nói không?” Giọng nói của cô ta vẫn quen thuộc như trước, nhưng mà, lúc này có chút do dự.
Mộ Niệm Quang vội nói: “Nhanh, mau vào đi!”
Nói xong, nhanh chóng đưa cô ta vào phòng.
“Anh Niệm Quang anh ngồi xuống đi, em nhìn thấy anh bị thương…” Cô ta vừa nói, vừa đè anh ta lên giường, ôm lấy, run rẩy vươn tay đụng vào vết thương trên khóe miệng của anh ta.
“Á…”
“Em làm đau anh sao?” Cô ta nhanh chóng định tay về, lại bị anh ta bắt lại.
“Thật xin lỗi… Là em làm cho anh bị thương thương…” Nói xong, nước mắt cô ta như không ngăn được rơi xuống.
Mộ Niệm Quang có chút bối rối, nhanh chóng lau nước mắt cho cô ta: “Tử Lăng em đừng khóc, anh không đau, anh thật sự không đau!”
Cô ta nhìn vào anh ta, không nói chuyện, đôi mắt đỏ ửng giống như là rất bi thương.
“Tử Lăng em đừng khóc, anh không đâu, anh thật sự không đau mà…” Mộ Niệm Quang rất đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta.
Mà cô ta lại nghiêng đầu, chạm lười vào lòng bàn tay của anh ta.
Lập tức, Mộ Niệm Quang trở nên cứng ngắc.
“Anh Niệm Quang…” Cô ta ôn nhu thì thầm: “Có phải anh đã ghét bỏ em…”
Mộ Niệm Quang nhanh chóng nắm được tay của cô ta, đặt ở trên ngực của mình: “Tử Lăng, trong lòng của anh, em nên biết…”
Cô ta không nói chuyện, đã từ từ cởi quần áo…
“Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang một phát nắm được tay đang mở nút áo của cô ta.
Cô ta nhìn vào anh ta: “Anh đang khinh thường em sao?”
“Không phải, chỉ là như vậy quá mức đột ngột…”
“Thật xin lỗi, em phải đi về trước đây!”
“Đừng đi!” Mộ Niệm Quang một phát nắm được tay của cô ta: “Đừng ở rời khỏi anh, anh đã đợi đủ lâu rồi!”
Dứt lời, anh ta giữ lấy sau gáy cô ta, hôn lên…
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của cô sáng lên một cái.
‘Chị Tử Diễm, chị tìm tôi có việc gì sao? Ba ngày sau tôi sẽ trở về Thành phố Nam Dương!’
Ký tên, Khúc Tịnh Quân!