Giữa sân, hai người trai tài gái sắc đang khiêu vũ, làm trung tâm chú ý của mọi người. Hi Tuyết cười quyến rũ, Ánh mắt chào đảo xung quanh rồi cúi người xuống một chút thì thầm bên tai Liệt Dật:
- Dật, anh có nhiều ong bướm quá nha.
Cô nói xong thì liếc xung quanh thêm cái nữa, đa số phụ nữ đều tức giận, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, biểu lộ ra bên ngoài nha. Anh ánh mắt chỉ chung thủy nhìn cô, nhếch môi cười bán mị, dịu dàng:
- Anh không quan tâm ong hay bướm gì đó. Nếu em cảm thấy chán ghét, anh có thể khiến đám phụ nữ đó biến.
Sau đó, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của cô như chuồn chuồn lướt rồi bổ sung thêm một câu:" Anh chỉ để ý một mình em thôi, bảo bối ".
Cô cười khẽ, tay choàng lên cổ của anh, thân mật kéo anh sát gần mình. Anh thấy động tác của cô cũng không ngăn cản, đưa tay siết chặt hông cô, càng thêm thân mật.
Bỗng nhiên nhạc dừng lại, ánh sáng chiếu vào hai người đang tình chàng ý thiếp, cả hậu trường vỗ tay vang dội, miệng khen không ngớt. Cô và anh thì cứ đứng tì vào nhau.
Mà bên một góc nào đó, có hai người đang thì thầm to nhỏ. Người phụ nữ không ai khác chính là Kim Thụy Du và một anh phục vụ. Cô ta cười ghê rợn, giơ tay lấy một gói thuốc, sau đó đổ vào ly rượu đỏ.
Màu đỏ và thuốc hoà tan vào nhau rồi trở lại bình thường. Cô ta cúi đầu nói thì thầm vào người phục vụ, không biết nói cái gì đó rồi Anh ta gật đầu. Cô ta đưa cho anh ta một sấp tiền xong xoay người đi.
Cô ta bộ dáng như hồ ly, lẳng lơ bay bướm, vừa đi vừa cười nồng đầm, trong miệng còn nói một câu: " Dật sẽ là của một mình tôi thôi, Hàn Hi Tuyết ".
Mà bên kia vẫn thân mật, không biết chuyện xấu gì sắp xảy ra với họ. Cô vỗ vai anh, nói:" Em mệt rồi ". Anh cười gật đầu rồi dẫn cô đi lại ghế ngồi. Cô vừa ngồi xuống, anh đưa tay vuốt khuôn mặt thanh lệ của cô, ngọt ngào nói:
- Em ngồi ở đây, nếu đói bụng thì lại bàn lấy đồ ăn hay là, chúng ta về nhà?
Anh vuốt từ mặt lên tóc cô, giọng quan tâm chăm sóc hỏi cô giống như một người chồng.
- Không sao, anh cứ đi xã giao, em ổn mà.
Cô lắc đầu, nở nụ cười cho anh an tâm rồi nói. Anh gật đầu, vỗ nhẹ lưng cô rồi nói: " Chờ anh " xong xoay người đi, để lại bóng lưng to lớn.
Anh búng tay một cái kêu người phục vụ, người bước lại là người nói chuyện mờ ám với Kim Thụy Du. Anh ta đưa cho anh li rượu vang đỏ khi nãy rồi cúi người đi.
Anh cầm li rượu, nhấp môi một cái, mấy ông CEO của công ty kia lại bắt chuyện, anh chỉ lạnh lùng gật đầu. Khi anh đang nói chuyện thì anh cảm thấy chóng mặt, một cổ nóng bừng từ trong người anh như dâng lên.
Anh nói xin lỗi một tiếng rồi bước về phòng vệ sinh, bước đi hơi chao đảo, tưởng chừng như sắp té. Anh phục vụ khi nãy vội đỡ anh, hỏi thăm anh, anh lắc đầu, đưa tay tránh né.
Anh ta cứ đỡ anh không chịu buông tay rồi lại dìu anh đi về phía cầu thang, anh mất hết lí trí, cứ xuôi theo anh ta mà đi. Phía cầu thang, có một thân ảnh ma mị đang đứng, là Kim Thụy Du.
Cô ta cười quyến rũ, đi về phía này sau đó đỡ anh, cặp ngực cứ sát vào như muốn nhập vào trong thân xác anh. Cô ta mỉm cười rạng rỡ, miệng bôi son đỏ kề vào lỗ tai anh, thì thầm: " Dật a, tối nay anh là của em "