A Thẩm cười đầy ẩn ý, nhìn cô Vân xinh đẹp, "Còn không phải cô muốn qua chơi, tiên sinh nói để cô nhìn thấy bọn trẻ ngủ nướng sẽ mất điểm, liền đuổi hết chúng ra ngoài vận động.""....."Vân Khanh chậm rãi mím môi, ánh mắt A Thẩm thật sự sâu xa, cô có chút ngại ngùng, "Tiên sinh nhà các người nói chuyện không đứng đắn, gì mà cộng điểm trừ điểm, toàn nói bậy."A Thẩm nhìn bộ dạng có chút thẹn thùng của cô, chỉ là che miệng cười haha không ngừng, trong lòng bà ấy biết rõ, tiên sinh đã ly hôn rồi, đoán chừng là nhìn trúng cô VânVân Khanh càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu vào phòng bếp lấy đồ.“Cô chủ nhỏ thích uống sữa đậu nành nguyên chất, thiếu gia nhỏ muốn sữa thêm đường, cô Vân cô thích uống loại nào, tôi pha cho cô một ly?”“Cảm ơn, vậy một ly sữa đậu nành nguyên chất đi”“Cô Vân cũng thích uống nguyên chất à?”Vân Khanh cầm thìa, nở nụ cười, “Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã thích uống đậu nành. Nói ra....khẩu vị của tôi và Mười Bốn dường như có chút giống nhau.”A Thẩm hơi ngẩn ra, ánh mắt lúc quay đầu lại có chút sâu xa, vẫn là cười nói, “Vậy thật tốt, chẳng trách cô Vân thân thiết với bọn nhỏ. Người trước kia ấy, khẩu vị rất kén chọn, may mà không sống ở Dự Viên, ăn qua vài bữa cơm tôi liền biết khiến phục vụ.”A Thẩm nói khẽ, Vân Khanh biết người được nói là Quý Chỉ Nhã, cô không nói nhiều, mỉm cười bưng đĩa ra ngoài.Vừa đi trở lại bãi cỏ liền nhìn thấy bên bàn dưới tán ô che nắng, có thêm một bóng dáng người đàn ông, dường như mới vừa chạy bộ vào buổi sáng trở về.Hóa ra anh mặc đồ thể thao màu trắng lại đẹp trai như vậy.Đây là những lời xẹt qua trong lòng Vân Khanh theo bản năng.Đợi đến khi cô phản ứng lại, thì bản thân đã nhìn người ta mấy chục giây một cách ngây ngốc.Anh ngồi ở đó, khuôn mặt đẹp trai cùng mái tóc đen, mồ hôi nhẹ làm nổi bật sự gợi cảm của người đàn ông sau khi vừa mới vận động xong, trên tai còn đeo tai nghe không dây, trên bả vai rộng lớn mắc một chiếc khăn mặt vận động, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, cổ tay đeo đồng hồ thể thao, hơi nhíu mày nhìn lại cô, trên khuôn mặt trong trẻo sâu xa không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt vô cùng đen kia.Hoàn toàn là một người đàn ông vừa mới tập thể dục xong vào buổi sáng, bộ dạng mê người.Lúc mặc vest, lại là bộ dạng tinh anh, lạnh lùng, cool ngầu và cơ trí.Lúc tức giận, có bộ dạng chủ tịch bá đạo ngang ngược.Lúc giở trò xấu với cô, lại là một bộ dạng lưu manh kiêu ngạo.Thử hỏi người đàn ông như thế, đối với phụ nữ mà nói, hẳn là giết người độ.Khó trách, Hạ Thủy Thủy nói cho dù được Lục Mặc Trầm ngủ, chỉ là ngủ đã là kiếp trước cứu cả dải ngân hà.Vân Khanh cảm thấy trái tim khẽ đập, có chút nhanh, phập phồng bất định, ý tứ hàm xúc cũng không nói rõ ràng, khóe miệng hơi bĩu ra khi bị anh nhìn chăm chú.Cô chậm rãi đi tới, cũng không nhìn anh, chỉ cười với bọn trẻ, “Đồ muốn đã lấy tới rồi, có thể bắt đầu ăn.”Các tiểu tử kia nhận lấy thìa, bưng sữa lên, ăn một cách vui vẻ.Vân Khanh ngồi xuống đội diện người nào đó, lột vỏ trứng cho bọn trẻ.Ánh mắt Lục Mặc Trầm đảo qua đôi tay nhỏ xinh đẹp của cô, lại liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia, thấy cô không có ý nói chuyện với mình.Anh cúi đầu, liếc nhìn con trai, “Ăn ngon không?”“Cha, cha là hỏi gì?” Mười Ba ngồm ngoàm, trong miệng rất bận, căng phòng lên.Lục Mặc Trầm nhướng mày, chỉ vào cơm nắm với hình dạng không nhìn ra kia, “Đừng gạt cha, ăn ngon không?”Vân Khanh ngẩng đầu lên nhìn sang anh, ý gì hả?Mười Ba đảo đôi mắt to, liếc nhìn cha, lại liếc nhìn cơm nắm, lại liếc nhìn Tiểu Vân Vân, cười hì hì nói, “Vẫn, vẫn được!”Vân Khanh liếc nhìn tiểu mũm mĩm, không biết nên cười hay nên khóc, tiểu ngốc nghếch này đều không muốn đắc tội với ai.Vẫn là Mười Bốn xảo quyệt, đá chân Cát Cát, lại nhanh chóng gấp một lát dưa chuột chêm vào trong cơm nắm, “Này này, lão Lục, phải phối hợp ăn như thế này, món ăn mới ngon vô địch! Bữa sáng tình yêu của Tiểu Vân Vân, tuyệt đối là món ngon nhất nhân gian! Không tin cha nếm thử xem?”“Con thật sự là một áo bông nhỏ thân mật, cục cưng.” Tâm trạng Vân Khanh vui vẻ.