“Không có.” Vân Khanh liếm môi, lí nhí nói.Hơi thở của anh phun lên khuôn mặt trắng nõn của cô, từng sợi lông khẽ nhúc nhích, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Có thể xoa gãy nhưng cũng không thể làm em muốn sống muốn chết, hừ."Lạnh lùng nói xong thì xoay người đi ra ngoài.Vân Khanh đứng đó, đỏ mặt cảm thấy quái lạ, tức giận cái gì chứ.Cô đi ra ngoài ném quần áo vào máy giặt, quay vào phòng vệ sinh thì thấy cửa phòng tắm không đóng, đứng ở đó đi tắm.Vân Khanh trầm ngâm trong hai giây, nhìn thấy những giọt nướt lướt qua yết hầu, rồi đến ngực, dọc theo cơ bụng.Anh quay người lại, đôi mắt cô sáng ngời, đồng tử khẽ rung lên vì xấu hổ và bàng hoàng, cô đánh rơi cái thau xuống rồi nhanh chóng bỏ chạy.Trở lại phòng khách, cô chống tay lên cửa, ngẩng đầu lên và thở ra. Mặc dù anh và cô đã làm mấy lần, nhưng công khai nhìn anh trước ánh sáng như thế thì chưa từng.Trước mắt không ngừng hiện lên thân hình săn chắc cân đối của anh..Cô vỗ nhẹ vào mặt mình rồi vội vàng rúc vào trong giường.Lật qua lật lại mấy lần, lại đứng dậy đi ra cửa, định khóa trái lại.Nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy khóa trái đâu cả, hình như tất cả cửa ở đây đều không có khóa tráiLiệu có khi nào nửa đêm anh sẽ đi vào đây không?Lòng cô hơi loạn, mặt lại đỏ bừng, cô đứng ở cửa một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy anh tắm xong rồi đi thẳng về phòng ngủ chính.Tim cô hơi …., leo trở lại giường, nằm yên rồi nhưng lại có vẻ hơi mất mát.Ngay cả cô cũng cảm mình hơi già mồm, cũng không biết tại sao mình lại không biết xấu hổ, lại mơ hồ sẽ nghĩ tới việc anh sẽ đến gõ cửa, đương nhiên không phải để làm loại chuyện kia, tìm cô nói cái gì đó cũng được.Nghĩ lui nghĩ tới, Vân Khanh cảm thấy nguyên nhân chính là anh bày ra dáng vẻ thờ ơ với cô.Kéo cô về sống chúng rồi lại không thèm để ý tới cô, cái méo gì vậy?Hơn nữa, thế mà còn bắt cô ở lại.Vân Khanh vẫn có chút tự tin với vóc dáng của mình, lần nào không phải cũng vồ tới như hổ đói à…Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì Lục Mặc Trầm đã không còn ở đây rồi.Mới bảy giờ rưỡi, có vẻ như anh bận trăm công ngàn việc thật.Vân Khanh làm bữa sáng cho bọn trẻ, ; thì đưa chúng đến trường mẫu giáo. Có một chút thời gian thì cô lại đi dọn dẹp nhà cửa, rồi đến phiên phòng ngủ của anh, hình như đây là lần đầu tiên Vân Khanh vào đâyLần trước cô tới đây, nơi cô ngủ chính là phòng khách.Vừa bước vào cô liền cảm thấy vô cùng kinh hãi, tất cả đều màu trắng, sạch sẽ một cách lạnh lẽo và nghiêm túc, hơn nữa tất cả mọi thứ gọn gàng đến biến thái.Cô nghĩ rằng mình đã rất gọn gàng sạch sẽ lắm rồi.Nhưng người đàn ông này, có lẽ đã từng là quân nhân, có thể thấy phong cách làm việc của anh nghiêm khắc đến mức độ như vậy.Căn bản không có gì để dọn dẹp, cô cũng không dám động vào cái gì, chỉ đi tới thùng rác bên đầu giường, muốn đổ rác thì xong việc.Sau đó, cô cái khăn màu trắng được quấn thành một cục?Vân Khanh nhìn chằm chằm vào cái đó một lúc, giống như là đã hơi hơi hiểu được, trong nháy mắt đỏ bừng mặt.anh.Anh vẫn tự mình như thế ...?Cô ngủ ở sát vách.Thế mà anh lại tự mình làm.Tâm trạng của cô có chút phức tạp, cảm thấy có phải bản thân mình đã mất đi sức hấp dẫn rồi không? Hay là lúc có phụ nữ ở đây anh cũng sẽ có lạoi đam mê như vậy?Không hiểu nổi, khó đoán.Cô không đụng đến thùng rác nữa, miễn cho anh đã phát hiện ra một bí mật....Đến buổi trưa, Mười Ba gửi đến một tin nhắn ghi âm giọng nói, bảo Vân Khanh đến đón hai đứa.Nhà trẻ không phải quy định là cả ngày sao? Mặc dù Vân Khanh cảm thấy rất lạ, nhưng cô vẫn thu xếp công việc của phòng khám đến : thì đi đến đó.