Trên trán Vân Khanh nổi lên ba đường màu đen. Sau cơn hồi hộp mới nhận ra chân cô mềm nhũn. Cô cúi đầu véo chân. Lúc cúi đầu xuống, mặt rất đau.Vỗn dĩ muốn quay về Dự Viên, A Quan nói Lục Mặc Trầm đi công tác vài ngày, chắc hôm nay sẽ về đến nhà.Nhưng mà, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra, dù sao cũng là mặt và cổ.Trong đầu cô vẫn hiện lên sự chế giễu của Quý Tư Thần ban nãy. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô hỏi người đàn ông đang dựa ở ghế trước, “Quý thiếu gia, ừm, hỏi anh một câu này. ““Nói!”“Anh vừa nói Lục Mặc Trầm là chỉ huy cũ? Anh cũng là chỉ huy, người phụ nữ đó cũng là quân nhân. Vậy có phải trước đây mấy người cùng học chung một trường quân đội không?”Lông mày Quý Tư Thần khẽ giật, cảm thấy mình đẫ rơi xuống hố sâu.Là anh em, đặc biệt sợ nhất là bạn gái hiện tại hỏi anh ta về bạn gái cũ. Càng nói càng sai, không nói gì lại càng sai.Anh ta vò những cọng tóc ngắn cứng đơ, chọn cách giữ bí mật, “ừm.”Vân Khanh mỉm cười, “vậy anh có vẻ hiểu người phụ nữ này nhỉ?”“Không thân!”Vân Khanh liếc mắt, “Quý thiếu gia à, anh xem bộ dạng không thành thật của anh kìa, tôi cũng đâu có nghe ngóng gì đâu, tôi cũng không biết cô ta tên gì...”“Thiên Dạ. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết như vậy thôi, tôi không thể cạy họng nói thêm gì nữa.”“... ...”Vân Khanh liếm đôi môi hồng, trở lại chỗ ngồi. “Sao mấy người không đi luyện sắt đi. Đều là những đống sắt cạy không mở ra.”Mặt Quý Tư Thần tối sầm lại, nhưng ánh mắt lại trở nên trầm mặc.Là anh em, chỉ có thể như vậy. Chuyện quá khứ của Thiên Dạ và lão nhị, lão nhị không tự kể thì anh ta dĩ nhiên càng không thể đổ thêm dầu, nhất là khi người ngồi phía sau trông có vẻ yếu ớt nhưng lại có bộ não vô cùng tỉnh táo.Nếu đây là nút thắt thì vẫn nên để lão nhị từ từ mở nút cho cô.Nói về lão nhị... ...Cậu ấy đi công tác thật sao?Quý Tư Thần đã ở bên ngoài khách sạn vào tối hôm đó. Mặc dù không nghe rõ nhưng hình như chuyện năm đó có liên quan một chút đến Tần Luật?Năm đó, Mặc Trầm ở Mỹ đã gặp phải chuyện gì, Quý Tư Thần không hề biết.Cho nên trên thực tế, những gì anh ta có thể nói cho Vân Khanh biết cũng không nhiều.... ...Sau khi xử lý vết sưng trên mặt và vết bóp cổ, Vân Khanh tự bắt xe về nhà.Lúc cô ngồi một mình trong xe, suy nghĩ của cô mới thực sự bình tĩnh trở lại, cảm giác hồi hộp và lo lắng biến mất, những câu hỏi sắc bén quay lại.Dù lúc đối diện với Thiên Dạ, cô bình tĩnh như thế nào, có rất nhiều thứ cô ta nhấn mạnh vào mà bản thân cô cũng không biết.Không được tự lừa dối chính mình.Nhìn thấy bức ảnh có gương mặt chính diện của mình, cô không thể thờ ơ được.Nhưng điều liên quan đến Lục Mặc Trầm mà Thiên Dạ nói cũng đã khơi dậy những cơn sóng trong lòng cô.Lục Mặc Trầm... ...Cô phải hỏi anh.Vân Khanh nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua ben ngoài cửa sổ, mặc dù tâm tư quặn thắt nhưng lúc này lòng cô tự dưng trở nên nhớ nhung.Rõ ràng là sáng sớm ngày hôm qua anh ấy mới xa nhà.Về đến Dự Viên lúc chưa đến giờ.Người đàn ông vẫn chưa về. Vân Khanh đứng ở ngoài cửa, gọi điện thoại cho anh.Anh không nghe máy.Hơn nữa cô cũng không để ý, có lẽ anh vẫn đan trên đường về?Hai cái bánh bao nhỏ từ chỗ bà nội trở về, mang theo bánh kẹp củ sen do Ôn Đường làm vẫn còn nguyên.“Tiểu Vân Vân, bà nội nói lão Lục rất thích ăn cái này. Cô có biết rán không? Rán xong thì lão Lục sẽ về!” Mười bốn chọc vào cái túi trong suốt.Vân Khanh cầm lên để ở trong bếp, nghĩ xem nên rán hay nên cất trong tủ lạnh.“ây da, chúng ta có nên làm một bữa tối dưới ánh nến không nhỉ! Bố chắc chắn sẽ về, đến lúc đó bố vừa nhìn liền thấy căn phòng tối om, dọa cho bố giật mình! Sau đó, chúng ta thắp nến lên! Bà nội nói sắp đến sinh nhật của bố rồi, hay là bắt đầu từ hôm nay, ngày nào chúng ta cũng tổ chức sinh nhật cho bố?”