Không ngờ, Vân Khanh không hề hoang mang, cô luôn tỉnh táo cảnh giác, đề phòng Thiên Dạ.Cô đã nhìn thấy chiếc kim đó, thủ đoạn đặc biệt chẳng qua cũng chỉ là giấu chiếc kim mảnh.Lúc Thiên Dạ còn chưa kịp rút chiếc kim ra, Vân Khanh đã chủ động ngã xuống đất, miệng hét lên đau đớn, “Aaaa! Đau quá…chân của tôi…Anh phục vụ ơi mau đặt cái đĩa xuống, đến cứu tôi với. Lục Mặc, Lục Mặc Trầm…”Lục Mặc Trầm ngồi bên đó nghe thấy liền quay đầu lại, lập tức rời khỏi chỗ mấy giám đốc.Phục vụ phía sau cũng sợ đến ngây người, vội vàng đặt cái khay trên tay xuống.Chỉ có Thiên Dạ, sắc mặt căng thẳng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa ngã xuống đất và hét lớn, cảm giác không thể nào tin được, mặt cô ta lạnh tanh, đến mức sắp biến thành màu gan lợn. Nhưng nghe thấy tiếng bước chân đàn ông chạy đến, chỉ có thể nuốt giận vào trong, giấu đi chiếc kim trong tay áo.Vân Khanh ngẩng mặt lên, tóc hơi dựng nhưng chẳng thèm để ý, nheo mắt nói giọng yếu ớt, “ủ mưu cao như vậy mà gặp phải diễn viên cao tay thì cũng khó nói lắm. Cô Thiên à, không phải cô không giỏi, cô ở nước ngoài lâu, có lẽ nên học thêm một chút kịch não tàn trong nước. Kiểu thủ đoạn này diễn nhàm rồi, nhưng đàn ông bình thường vẫn có thể bị mắc lừa. Tôi cũng ghim thù đó, coi như báo thù chuyện trong nhà vệ sinh.”Nói xong, Vân Khanh liền nghiêng đầu nằm bất động.Lục Mặc Trầm vội vã chạy tới, ném vào Thiên Dạ một ánh mắt lạnh lùng, gạt phắt tay cô raThiên Dạ bị gạt ra lùi lại hai bước, vẻ mặt tội lỗi.Anh nghiêng người, vội vã ấn vào nhân Vân Khanh hỏi “làm sao vậy, hả?”“trượt chân ngã.” Vân Khanh nhướn mày, bình tĩnh nói.“Có dậy được không?’“Em thử xem sao.” Cô nắm chặt cánh tay rắn chắc của anh, từ từ đứng dậy.Bác sĩ Lý và trợ lý ở bên đó nghe thấy cũng vội vàng chạy tới.Vân Khanh buông Lục Mặc Trầm ra, mặt lạnh nhạt, để trợ lý dìu cô. Lục Mặc Thầm cúi người, xoa bóp chân cô, thấy không sao cả.Anh thở phào, đứng dậy, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Giám đốc ngân hàng Hoa Phong chờ ở bên đó, gọi anh, “khoản vay mà anh vừa nói có ký hay không đây? Lục tổng, hai rưỡi tôi còn có cuộc họp.”Mấy giám đốc khác cũng đang đợi anh.Lục Mặc Trầm bóp nhẹ ấn đường, tiến một bước, kéo cô lại gần, nhẹ nhàng nói, “em vào xe anh đi, xe Poscher Cayenne ấy, có lái xe ở đó, bảo cậu ấy đưa em đến bệnh viện khám trước, anh xử lý việc ở đây đã.”“Được” Vân Khanh không đợi anh nói xong kiền quay người cùng trợ lý quay về chỗ ngồi.Ông Lương và vợ đã rời đi, bác sĩ Lý đi thanh toán, Vân Khanh đợi ngoài cửa.Liếc thấy Thiên Dạ nói chuyện với mấy ông giám đốc, anh cũng đi tới, cùng nói chuyện gì đó rất nghiêm túc.Vân Khanh từ từ hạ ánh nhìn, cùng bác sĩ Lý thanh toán. Ba người họ đứng dậy rời khỏi nhà hàng.Sau khi Lục Mặc Trầm bàn xong chuyện với giám đốc ngân hàng, mấy ông sếp tản ra thì cũng đã gần giờ, anh đưa tay bóp nhẹ thái dương, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.Bỏ lại Thiên Dạ ở phía sau.Bên ngoài, ánh nắng buổi trưa chói chang, vàng óng ánh bao trùm bóng dáng lạnh lùng của người đàn ông.Ánh mắt anh càng lạnh hơn, bởi vì anh nhìn thấy chiếc xe Poscher Cayenne vẫn ở chỗ cũ, chưa hề di chuyển.Lục Mặc Trầm mím chặt môi, bước nhanh tới, mở cửa xe.Lái xe ở bên trong bật điều hòa ngủ trưa, và nghe thấy tiếng động tỉnh dậy thì thấy gương mặt sắc lạnh của Lục Mặc Trầm, giật mình hoảng hốt, “Lục, Lục tổng…tôi xin lỗi, lúc nãy tôi hơi mệt.”“Vân Khanh không đến tìm cậu ư? Lục Mặc Trầm lạnh lùng hỏi.“Hả, cô Vân …không hề ạ. Lục tổng, không ai gõ cửa xe cả.” Lái xe vội vàng xuống xe, đứng nghiêm.Đối diện với cậu lái xe thấp hơn mình một cái đầu, Lục Mặc Trầm đứng lặng người, cảm giác như có một luồng ớn lạnh và hoảng loạn đâm xuyên qua lồng ngực đang đập thình thịch.Cô không nghe lời anh, sợ là giận thật rồi.Ánh mắt anh nghiêm lại, áp lực nặng nề, giật lấy chìa khóa trong tay tài xế, lập tức lên xe, ngón tay thon dài nắm chặt vô lăng, lái xe rời đi.Thiên Dạ đứng ngoài cửa nhà hàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang rời đi.