Vân Khanh chạm vào mặt cô, “Đừng tiếc, cậu chưa từng trải qua tình yêu, cậu không biết về những ám thị giữa nam nữ, không dễ dàng đơn giản như cậu nghĩ đâu.”Tô Gia Ngọc cũng không nghĩ nó đơn giản, ở đây có rất nhiều cô gái bị lạm dụng, hàng loạt các hộp đêm đều như vậy.Nghĩ như vậy, cô ấy cũng cảm thấy bản thân mình quả thực đã quá hấp tấp, với loại đàn ông như thế, chẳng khác nào đang nhảy vào miệng cọp, cũng là do cô ấy ngốc.Hai người nhìn nhau, Tô Gia Ngọc biết tính tình của Vân Khanh, liền gật đầu một cái rồi cầm lấy điện thoại.Vân Khanh nhướng mày, chằm chằm nhìn cô ấy gọi điện thoại.Tô Gia Ngọc nói một hồi lâu, có lẽ vì cô từ chối nên má Sang rất tức giận, bọn họ không ngừng dạy dỗ và đe dọa cô, khuôn mặt nhỏ của Tô Gia Ngọc càng ngày càng tái nhợt.Vân Khanh mím môi, bước tới cầm lấy điện thoại di động nói thẳng với má Sang, "Xin chào, quản lý, tôi là người nhà của Tô Tô. Chuyện này người nhà chúng tôi phản đối. Cô ấy đến hộp đêm của cô để làm thêm. Ứng tuyển vào vị trí là nhân viên bán hàng, cô không thể bắt cô ấy làm những việc khác. Hiện giờ các hộp đêm cũng đang bị thị trường giám sát. Chuyện này nếu gây ồn ào tất nhiên ảnh hưởng không tốt tới hộp đêm này, cô nghĩ xem?"“Cô … cô là ai?” Giọng nói của má Sang vừa to vừa the thé.Tô Gia Ngọc sợ lời nói của Vân Khanh sẽ chọc giận má Sang nên cô cầm điện thoại di động nói nhanh vài câu, thái độ kiên quyết, má Sang mắng chửi cô một hồi rồi cúp máy.“Được rồi, được rồi.” Tô Gia Ngọc bàn tay nhỏ bé đóng chiếc điện thoại lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.Lúc này ngoài hành lang không có ai, Vân Khanh lấy khăn giấy trong túi ra lau lớp trang điểm đang bị nhòe, "Đừng sợ, Gia Ngọc, phòng làm việc của cậu ở đâu?"“Ừm, bên kia, phòng thay đồ chung.”“Bây giờ tan làm rồi đúng không?” Vân Khanh đi cùng cô.“Ừ, sắp đến giờ rồi, tớ sắp tan rồi, còn cần chút thời gian để tẩy trang nữa, cậu về trước đi, Thập Tam Thập Tứ không có cậu sẽ không ngủ được.”Vân Khanh cẩn thận nhìn cô ấy, rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của cô ấy lộ ra một tia sợ hãi.Đoán là do má Sang dọa dẫm cô ấy qua điện thoại hoặc là sợ tên thuộc hạ của Giang Thành Vũ sẽ quay lại trả đũa.Nghĩ vậy, Vân Khanh quyết định rẽ không rời đi.Hơn nữa, quan trọng nhất là cô lo lắng Gia Ngọc ngốc nghếch sẽ lén thay đổi quyết định, tự mình hành động.Gia Ngọc luôn coi việc của cô như việc của mình.Vân Khanh rất không yên tâm.Cô cầm tay cô ấy cười, “Nói vậy thì không có cậu Tiểu Đào Tử có ngủ được không? Tớ có xe, tớ đưa cậu về. Phòng thay đồ ở đâu? Chúng ta mau đi thôi, hai người ở cùng nhau sẽ không sợ nữa.”Hai người tay đan vào nhau, trong khoảnh khắc, trái tim Tô Gia Ngọc se lại ấm áp, rốt cục có một người ở bên cạnh, không còn cảm thấy sợ hãi như vậy nữa.”Họ đi nhanh hơn, vào đến phòng thay đồ, Tô Gia Ngọc không tắm, trực tiếp lau lớp trang điểm đi và thay đồ.Vân Khanh nắm chặt tay cô, vòng sang cửa phụ ra khỏi hộp đêm, hai người thuận lợi đi ra.Đến khi lên xe, Gia Ngọc ngoảnh đầu nhìn về phía cửa hộp đêm rực rỡ, xác nhận không có ai đuổi theo.Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.Vân Khanh cũng đã cảm thấy yên tâm, hai người đều là con gái nhà lành, làm việc này thật mạo hiểm, nghĩ lại mà sợ.Vân Khanh liên lạc với vệ sĩ mà Lục Mặc Trầm phái đến, căn dặn họ ở phía sau quan sát.